NLVH về ý kiến: Cái đẹp của người nghệ sĩ bắt buồn từ đời sống nhưng quan trọng và trực tiếp hơn cả là cái đẹp trong chính người nghệ sĩ.

Đề bài: Có ý kiến cho rằng: Cái đẹp của người nghệ sĩ bắt buồn từ đời sống nhưng quan trọng và trực tiếp hơn cả là cái đẹp trong chính người nghệ sĩ.
Em hiểu ý kiến trên thế nào? Bằng trải nghiệm văn học ( thông qua những tác phẩm văn học ngoài chương trình đã học), em hãy làm sáng tỏ ý kiến trên.

Cái đẹp của người nghệ sĩ bắt buồn từ đời sống nhưng quan trọng và trực tiếp hơn cả là cái đẹp trong chính người nghệ sĩ.

Dàn ý NLVH về ý kiến: Cái đẹp của người nghệ sĩ bắt buồn từ đời sống nhưng quan trọng và trực tiếp hơn cả là cái đẹp trong chính người nghệ sĩ.

Giới thiệu vấn đề

– Nghệ thuật, đặc biệt là văn chương, luôn gắn bó mật thiết với cuộc sống, phản ánh và làm giàu thêm giá trị tinh thần của con người.

– Có ý kiến cho rằng: “Cái đẹp của nghệ thuật bắt nguồn từ đời sống, nhưng quan trọng trực tiếp là cái đẹp trong chính người nghệ sĩ.”

– Nhận định này nhấn mạnh đến sự kết hợp giữa hiện thực và tâm hồn người sáng tạo trong quá trình hình thành một tác phẩm nghệ thuật chân chính.

Nghệ thuật, đặc biệt là văn chương, luôn song hành cùng cuộc sống, phản ánh những giá trị nhân văn sâu sắc và bồi đắp tâm hồn con người. Một tác phẩm hay không chỉ đơn thuần tái hiện hiện thực mà còn mang dấu ấn sáng tạo độc đáo của người nghệ sĩ. Chính vì vậy, có ý kiến cho rằng: “Cái đẹp của nghệ thuật bắt nguồn từ đời sống, nhưng quan trọng trực tiếp là cái đẹp trong chính người nghệ sĩ.” Nhận định này đã nhấn mạnh vai trò không thể thay thế của hiện thực trong sáng tạo nghệ thuật, đồng thời đề cao giá trị tư tưởng, cảm xúc và tài năng của người sáng tác. Để làm nên một tác phẩm văn chương thực sự có giá trị, không chỉ cần một thế giới phong phú bên ngoài, mà còn phải có một tâm hồn sâu sắc, nhạy cảm với những biến động của cuộc đời. Chính người nghệ sĩ, bằng đôi mắt tinh tế và trái tim đầy rung động, sẽ chắt lọc cái đẹp từ cuộc sống, thổi hồn vào từng câu chữ để tác phẩm trở nên sống động, ý nghĩa hơn.

>>> Xem thêm: Cách tìm luận điểm và phân tích dẫn chứng trong bài văn nghị luận văn học

Giải thích nhận định

– **Cái đẹp**: Là giá trị thẩm mỹ có khả năng nâng cao nhận thức, bồi đắp tâm hồn và hoàn thiện nhân cách con người.

– **Cái đẹp trong nghệ thuật bắt nguồn từ đời sống**: Mọi tác phẩm nghệ thuật đều lấy cảm hứng từ thực tế cuộc sống, phản ánh những vẻ đẹp và giá trị sâu sắc của con người, thiên nhiên, xã hội.

– **Quan trọng nhất là cái đẹp trong chính người nghệ sĩ**: Sáng tạo nghệ thuật không chỉ là phản chiếu hiện thực mà còn phụ thuộc vào tư tưởng, tâm hồn, nhận thức, tài năng của người nghệ sĩ.

→ Nhận định trên đề cập đến mối quan hệ giữa nghệ thuật và đời sống, đồng thời nhấn mạnh vai trò quyết định của người nghệ sĩ trong quá trình sáng tạo.

Bàn luận vấn đề

– Cái đẹp trong nghệ thuật luôn bắt nguồn từ đời sống

+ Văn chương là nghệ thuật ngôn từ lấy đời sống làm nguồn cảm hứng chính, phản ánh con người và xã hội ở nhiều góc độ khác nhau.

+ Hiện thực cuộc sống cung cấp chất liệu phong phú, giúp nhà văn khám phá, miêu tả và tái hiện những vẻ đẹp chân thực trong tác phẩm.

+ Một tác phẩm hay không thể xa rời hiện thực, bởi chỉ có gắn bó với đời sống, nghệ thuật mới có thể chạm đến cảm xúc và tâm hồn con người.

– Cái đẹp trong nghệ thuật bắt nguồn từ cái đẹp trong chính người nghệ sĩ

+ Văn chương không đơn thuần là sự sao chép cuộc sống mà là hiện thực được nhào nặn qua lăng kính chủ quan của người sáng tạo.

+ Trái tim đa cảm, nhạy bén trước cái đẹp và nỗi đau đời chính là yếu tố quan trọng giúp người nghệ sĩ tạo nên những tác phẩm chạm đến trái tim người đọc.

+ Cái đẹp của nghệ thuật còn phụ thuộc vào sự quan sát tinh tế, trí tưởng tượng phong phú, vốn hiểu biết sâu rộng, cùng tài năng sử dụng ngôn từ và các thủ pháp nghệ thuật độc đáo của nhà văn.

Phân tích và chứng minh

– **Cái đẹp trong tác phẩm bắt nguồn từ đời sống**

+ “Chí Phèo” của Nam Cao không chỉ kể về số phận bi thảm của Chí Phèo mà còn tái hiện hiện thực xã hội phong kiến bất công, nơi những con người lương thiện bị vùi dập.

+ “Vợ chồng A Phủ” của Tô Hoài không chỉ ca ngợi vẻ đẹp của con người Tây Bắc mà còn phản ánh cuộc sống khổ cực của người dân dưới ách áp bức của chế độ phong kiến miền núi.

– **Cái đẹp trong tác phẩm bắt nguồn từ chính người nghệ sĩ**

+ Nguyễn Du không chỉ miêu tả cuộc đời nàng Kiều trong “Truyện Kiều” mà còn gửi gắm vào đó tấm lòng yêu thương con người, sự đồng cảm sâu sắc với những số phận tài hoa bạc mệnh.

+ Nguyễn Bình trong “Mưa xuân” không chỉ viết về mùa xuân mà còn gieo vào đó những rung động tinh tế của một tâm hồn lãng mạn, yêu thiên nhiên và cái đẹp.

→ Những tác phẩm này minh chứng rằng, cái đẹp của văn chương vừa phản ánh đời sống, vừa mang đậm dấu ấn cá nhân của người nghệ sĩ.

Mở rộng bàn luận

– Nhận định trên khẳng định sự kết nối chặt chẽ giữa đời sống và nghệ thuật, đồng thời đề cao vai trò của người nghệ sĩ trong sáng tạo văn chương.

– **Vẻ đẹp tâm hồn và tài năng của người nghệ sĩ chính là yếu tố quyết định giúp cái đẹp trong nghệ thuật trở nên phong phú, đa dạng và đầy sức lay động.**

– **Bài học dành cho người sáng tạo và người tiếp nhận:**

+ Người nghệ sĩ cần có nhận thức sâu sắc về mối quan hệ giữa hiện thực và sáng tạo nghệ thuật, dùng tài năng và trái tim để cống hiến những tác phẩm có giá trị.

+ Người đọc cần trân trọng văn chương, biết cảm nhận và đồng điệu với những tư tưởng, tình cảm mà tác giả gửi gắm trong tác phẩm.

Kết luận

– Cái đẹp trong nghệ thuật không thể tách rời hiện thực, nhưng để trở thành tác phẩm có giá trị, nó cần được chắp cánh bởi tâm hồn, tư tưởng và tài năng của người nghệ sĩ.

– Một tác phẩm chân chính không chỉ phản ánh đời sống mà còn thể hiện cái nhìn nhân văn, những rung động tinh tế, góp phần nâng cao tâm hồn con người.

– Văn chương chỉ thực sự bất hủ khi nó vừa mang hơi thở của cuộc sống, vừa chứa đựng những giá trị sáng tạo độc đáo của người nghệ sĩ.

Văn chương không chỉ phản chiếu đời sống mà còn là nơi hội tụ những rung động tinh tế và tư tưởng sâu sắc của người nghệ sĩ. Một tác phẩm có giá trị không thể tách rời hiện thực, nhưng điều làm nên sức hấp dẫn lâu bền của nó chính là dấu ấn riêng biệt của người sáng tác. Nhận định “Cái đẹp của nghệ thuật bắt nguồn từ đời sống, nhưng quan trọng trực tiếp là cái đẹp trong chính người nghệ sĩ” đã chỉ ra mối quan hệ mật thiết giữa nghệ thuật và cuộc sống, đồng thời đề cao vai trò quyết định của tâm hồn, tư tưởng và tài năng của nhà văn. Chính sự nhạy cảm trước vẻ đẹp, trước nỗi đau và khát vọng của con người đã giúp nhà văn tạo nên những tác phẩm giàu giá trị nhân văn, khơi dậy những rung cảm mạnh mẽ trong lòng độc giả. Văn chương sẽ mãi trường tồn khi người nghệ sĩ không chỉ miêu tả hiện thực mà còn biết thổi vào đó sức sống của chính mình, để mỗi câu chữ trở thành sợi dây gắn kết giữa con người với thế giới và với chính tâm hồn mình.

Bài văn mẫu NLVH về ý kiến: Cái đẹp của người nghệ sĩ bắt buồn từ đời sống nhưng quan trọng và trực tiếp hơn cả là cái đẹp trong chính người nghệ sĩ.

Bài văn mẫu 1

Nghệ thuật vốn dĩ là một phần không thể thiếu trong cuộc sống con người. Nó là tiếng nói của tâm hồn, là bức tranh phản chiếu hiện thực nhưng cũng là nơi gửi gắm những giá trị thẩm mỹ cao đẹp. Một tác phẩm nghệ thuật dù lấy cảm hứng từ hiện thực đời sống nhưng nếu không có sự sáng tạo, không có cái tâm và cái tài của người nghệ sĩ, nó sẽ chỉ là một bức tranh nhợt nhạt, không có sức sống. Vì vậy, có ý kiến cho rằng: “Cái đẹp của nghệ thuật bắt nguồn từ đời sống nhưng quan trọng và trực tiếp hơn cả là cái đẹp trong chính người nghệ sĩ”. Đây là một nhận định sâu sắc, khẳng định rằng nghệ thuật không chỉ là sự ghi chép đơn thuần về cuộc sống mà còn phải mang dấu ấn của người sáng tạo, phải thể hiện được tư tưởng, tình cảm và tài năng của nghệ sĩ.

Những tác phẩm văn học chân chính luôn có cội nguồn từ hiện thực cuộc sống. Nhà văn quan sát, lắng nghe và cảm nhận từng hơi thở của đời sống, ghi nhận những niềm vui, nỗi buồn, những kiếp người lầm than hay những số phận bi tráng để làm nên tác phẩm. **Văn học không đứng ngoài cuộc đời, mà chính từ cuộc đời mà sinh ra.** Nam Cao từng khẳng định: *”Nghệ thuật không phải là ánh trăng lừa dối, cũng không phải chỉ là những trò tiêu khiển tầm thường”*, mà phải phản ánh chân thực cuộc sống. Từ những gì quan sát được, nhà văn lựa chọn, chắt lọc và chuyển hóa thành nghệ thuật. Nhưng nếu chỉ có vậy, thì văn học sẽ chỉ là sự sao chép khô khan của hiện thực. Chính tài năng, tư tưởng, cảm xúc của người nghệ sĩ mới thực sự là yếu tố tạo nên linh hồn cho tác phẩm. Điều này được thể hiện rõ qua *Lão Hạc* của Nam Cao và *Tức nước vỡ bờ* của Ngô Tất Tố. Cả hai tác phẩm đều lấy chất liệu từ đời sống người nông dân trong xã hội phong kiến thối nát. Lão Hạc là một lão nông nghèo khổ, nhưng nhân cách lại cao đẹp, sẵn sàng chịu đói khổ chứ không đánh mất lòng tự trọng. Chị Dậu trong *Tức nước vỡ bờ* là hình ảnh người phụ nữ nghèo khổ nhưng đầy yêu thương và mạnh mẽ, dám đứng lên phản kháng trước cường quyền. Nếu chỉ đơn thuần ghi lại số phận họ, tác phẩm sẽ không thể chạm đến trái tim độc giả. Chính tấm lòng yêu thương, sự trân trọng đối với con người và tinh thần nhân đạo cao cả của Nam Cao và Ngô Tất Tố đã khiến những câu chuyện ấy trở nên xúc động, lay động biết bao thế hệ người đọc.

Người nghệ sĩ chính là linh hồn của tác phẩm. Cái đẹp của nghệ thuật không chỉ nằm ở những gì phản ánh từ đời sống mà còn là tình yêu, sự rung cảm và lý tưởng mà nhà văn gửi gắm vào đó. Những tác phẩm văn học hay không chỉ khiến ta hiểu hơn về cuộc đời, về con người mà còn giúp ta cảm nhận được tấm lòng, tư tưởng của người nghệ sĩ.

Nhận định “Cái đẹp của nghệ thuật bắt nguồn từ đời sống nhưng quan trọng và trực tiếp hơn cả là cái đẹp trong chính người nghệ sĩ” là một chân lý sâu sắc. Cuộc sống là nguồn cảm hứng bất tận cho nghệ thuật, nhưng chính tài năng, tình cảm và tư tưởng của người nghệ sĩ mới là yếu tố quyết định sức sống và giá trị của tác phẩm. Nếu không có trái tim rung động, nếu không có tư duy sáng tạo, nghệ thuật sẽ chỉ là bản sao vô hồn của cuộc sống. Vì vậy, để tạo nên những tác phẩm nghệ thuật thực sự có giá trị, mỗi người nghệ sĩ cần không ngừng nuôi dưỡng tâm hồn, trau dồi tri thức và sống với những rung cảm chân thành nhất.

Bài văn mẫu 2

Từ thuở xa xưa, nghệ thuật đã luôn song hành với cuộc sống con người, phản ánh chân thực những khía cạnh của đời sống. Mỗi tác phẩm văn chương, hội họa, âm nhạc hay điện ảnh đều bắt nguồn từ thực tế, từ những điều mắt thấy tai nghe. Tuy nhiên, nếu chỉ đơn thuần sao chép cuộc sống, tác phẩm sẽ trở nên khô cứng và thiếu hồn. Điều làm nên giá trị trường tồn của một tác phẩm chính là dấu ấn, là tư tưởng và cảm xúc của người nghệ sĩ gửi gắm vào đó. Vì thế, có ý kiến cho rằng: “Cái đẹp của nghệ thuật bắt nguồn từ đời sống nhưng quan trọng và trực tiếp hơn cả là cái đẹp trong chính người nghệ sĩ”. Nhận định này đã khẳng định vai trò của nghệ sĩ trong việc thổi hồn vào tác phẩm, khiến nó trở nên sống động và giàu ý nghĩa hơn.

Không ai có thể phủ nhận rằng văn học xuất phát từ cuộc sống. Những cảnh đời, số phận, niềm vui hay nỗi đau của con người chính là nguồn chất liệu dồi dào để nhà văn sáng tạo nghệ thuật. Những tác phẩm hiện thực như *Lão Hạc* hay *Tức nước vỡ bờ* đều xuất phát từ cuộc sống khốn khó của người nông dân dưới chế độ phong kiến. Tuy nhiên, nếu chỉ dừng lại ở việc phản ánh thực tế, tác phẩm sẽ trở nên khô cứng, thiếu chiều sâu. Chính tư tưởng, tình cảm của người nghệ sĩ mới quyết định giá trị của tác phẩm. Trong *Lão Hạc*, Nam Cao không chỉ kể về một ông lão nghèo mà còn gửi gắm trong đó tấm lòng xót thương, sự đồng cảm với những con người thấp cổ bé họng. Ông không chỉ phơi bày hiện thực đói nghèo mà còn khẳng định vẻ đẹp nhân cách của con người, ngay cả trong nghịch cảnh. Tương tự, trong *Tức nước vỡ bờ*, Ngô Tất Tố không chỉ miêu tả cảnh chị Dậu phải bán con, bán chó mà còn thể hiện sự trân trọng với tinh thần phản kháng, khát khao đấu tranh của người phụ nữ. Nếu không có tấm lòng yêu thương và nhãn quan sắc sảo của nhà văn, hai tác phẩm này sẽ không thể có sức sống lâu bền đến vậy. Nghệ thuật không chỉ phản ánh hiện thực mà còn thể hiện tâm hồn người sáng tạo ra nó. Văn học chân chính không chỉ dừng lại ở việc ghi chép cuộc sống mà phải có khả năng lay động trái tim con người, truyền đi những thông điệp sâu sắc. Và chỉ có những nghệ sĩ thực sự có tấm lòng, có tư tưởng nhân đạo, có tài năng mới có thể làm được điều đó.

Từ xưa đến nay, nghệ thuật luôn là tấm gương phản chiếu xã hội, nhưng điều làm nên sự khác biệt giữa một tác phẩm thông thường và một kiệt tác chính là dấu ấn cá nhân của người nghệ sĩ. Không ai có thể phủ nhận rằng cuộc sống chính là nguồn cảm hứng bất tận cho nghệ thuật, nhưng chỉ khi người nghệ sĩ đặt vào đó tư tưởng, tình cảm và lý tưởng của mình, tác phẩm mới thực sự có hồn và có sức lay động. Chính vì thế, nghệ thuật không chỉ giúp con người hiểu về thế giới mà còn giúp họ thấu hiểu trái tim của những người sáng tạo ra nó.

Bài văn mẫu 3

Nghệ thuật luôn bắt nguồn từ cuộc sống, nhưng điều khiến một tác phẩm trở nên bất hủ chính là cái đẹp trong tâm hồn người nghệ sĩ. “Cái đẹp của nghệ thuật bắt nguồn từ đời sống nhưng quan trọng và trực tiếp hơn cả là cái đẹp trong chính người nghệ sĩ” – nhận định này đã khẳng định vai trò của nghệ sĩ trong việc thổi hồn vào tác phẩm, biến những điều giản dị của cuộc sống thành những giá trị vĩnh cửu.

Văn học không thể tách rời khỏi đời sống. Người nghệ sĩ quan sát, ghi nhận những gì diễn ra xung quanh và chuyển hóa chúng thành tác phẩm nghệ thuật. Nhưng nếu chỉ dừng lại ở việc phản ánh hiện thực, thì nghệ thuật sẽ chỉ là sự sao chép đơn thuần. Điều tạo nên sức sống cho tác phẩm chính là tâm hồn, tư tưởng và nhân cách của người sáng tạo. Trong “Lão Hạc”, Nam Cao không chỉ kể câu chuyện về một người nông dân nghèo mà còn thể hiện tấm lòng trân trọng, xót xa với những con người cùng khổ. Ở “Tức nước vỡ bờ”, Ngô Tất Tố không chỉ vẽ nên bức tranh tối tăm của xã hội phong kiến mà còn gửi gắm niềm tin vào sức mạnh phản kháng của con người. Chính lòng nhân ái, sự rung cảm và tinh thần đấu tranh của hai nhà văn đã làm nên giá trị bất diệt của những tác phẩm này. Một tác phẩm nghệ thuật thực sự có giá trị không chỉ nằm ở nội dung phản ánh mà còn ở thông điệp và cảm xúc mà nó truyền tải. Điều đó phụ thuộc hoàn toàn vào người nghệ sĩ. Họ là linh hồn của nghệ thuật, là người biến những điều tưởng chừng bình dị thành cái đẹp muôn đời.

Trong bất cứ thời đại nào, nghệ thuật luôn đóng vai trò quan trọng trong việc phản ánh cuộc sống và nuôi dưỡng tâm hồn con người. Nhưng điều làm nên giá trị đích thực của nghệ thuật không chỉ nằm ở hiện thực mà nó phản ánh, mà còn ở tình cảm, trí tuệ và nhân cách của người nghệ sĩ. Một tác phẩm có thể lấy cảm hứng từ đời sống, nhưng nếu không có sự sáng tạo và rung động chân thật từ người nghệ sĩ, nó sẽ không thể chạm đến trái tim người đọc, người nghe hay người xem. Vì vậy, muốn tạo nên những tác phẩm có giá trị lâu dài, người nghệ sĩ trước hết cần bồi đắp tâm hồn, giữ vững bản lĩnh và sống một cuộc đời giàu ý nghĩa.

Cái đẹp của người nghệ sĩ bắt buồn từ đời sống nhưng quan trọng và trực tiếp hơn cả là cái đẹp trong chính người nghệ sĩ.

Yêu thích

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *