NLVH Cảm nhận về bài thơ Hạt thóc của tác giả Ngô Hoài Chung

Đề bài: Viết đoạn văn khoảng 200 chữ ghi lại cảm nhận về bài thơ:

Tôi chỉ là hạt thóc
Sinh ra trên cánh đồng
Giấu trong mình câu chuyện
Một cuộc đời bão dông.

Tôi ngậm ánh nắng sớm
Tôi uống giọt sương mai
Tôi sống qua bão lũ
Tôi chịu nhiều thiên tai.
Dẫu hình hài bé nhỏ
Tôi trải cả bốn mùa
Dẫu bây giờ bình dị
Tôi có từ ngàn xưa.

Tôi chỉ là hạt thóc
Không biết hát biết cười
Nhưng tôi luôn có ích
Vì nuôi sống con người.
(Hạt thóc, Ngô Hoài Chung)

*Chú thích: Ngô Hoài Chung sinh năm 1961, nguyên là Phó cục trưởng Cục Văn hoá cơ sở, Phó Tổng cục trưởng Tổng cục Du lịch từ 2014 đến 2021.

Dàn ý NLVH cảm nhận về bài thơ “Hạt thóc” của tác giả Ngô Hoài Chung

Phần mở bài

– Giới thiệu tác giả Ngô Hoài Chung và bài thơ *Hạt thóc*.
– Khái quát nội dung bài thơ: *Hạt thóc* không chỉ kể về hành trình gian nan của hạt lúa mà còn gửi gắm thông điệp về giá trị của lao động và sự trân trọng thành quả.
– Nêu ấn tượng chung: Bài thơ có giọng điệu giản dị, mộc mạc nhưng sâu sắc, giúp người đọc nhận ra ý nghĩa to lớn của những điều tưởng chừng nhỏ bé trong cuộc sống.

Bài thơ “Hạt thóc” của Ngô Hoài Chung không chỉ đơn thuần kể về hành trình trưởng thành của một hạt lúa mà còn gửi gắm những thông điệp sâu sắc về giá trị lao động và sự trân quý những thành quả giản dị nhưng thiết yếu trong cuộc sống. Bằng ngôn từ mộc mạc, gần gũi, tác giả đã khắc họa hình ảnh hạt thóc nhỏ bé nhưng kiên cường, vượt qua bao nhiêu thử thách của thiên nhiên, từ nắng hạn đến mưa bão, để rồi dâng hiến cho đời những hạt gạo trắng ngần. Bài thơ không chỉ gợi nhắc về công sức vất vả của người nông dân mà còn giúp ta hiểu hơn về sự hy sinh thầm lặng để làm nên những bữa cơm ấm no.

Phần thân bài

Cảm nhận chung về bài thơ
Bài thơ không chỉ kể về hành trình của hạt thóc mà còn gửi gắm thông điệp về sự trân trọng công sức lao động. Lời thơ mộc mạc, chân thành nhưng giàu cảm xúc, giúp người đọc hiểu hơn về giá trị của những điều tưởng chừng nhỏ bé trong cuộc sống.

Cảm nghĩ về nội dung và ý nghĩa

– Hạt thóc không chỉ là một vật vô tri mà còn mang trong mình một hành trình dài, trải qua bao khó khăn như thiên tai, bão lũ, sự khắc nghiệt của thời tiết. Nhưng dù thế nào, nó vẫn vươn lên, trưởng thành và dâng hiến.

– Từ hình ảnh hạt thóc, bài thơ gợi lên sự biết ơn đối với những người nông dân – những con người lao động âm thầm, dãi nắng dầm mưa để mang đến những bát cơm thơm dẻo. Qua đó, chúng ta càng thêm trân trọng từng hạt gạo trên mâm cơm hằng ngày.

Cảm nghĩ về nghệ thuật

– Ngôn ngữ thơ giản dị, mộc mạc nhưng đầy cảm xúc, gần gũi với đời sống người lao động.

– Bài thơ có sự kết hợp hài hòa giữa yếu tố biểu cảm, tự sự và miêu tả, giúp người đọc dễ dàng hình dung về hành trình của hạt thóc.

– Nghệ thuật nhân hóa làm cho hạt thóc trở nên sống động, như một sinh thể có cảm xúc, có nghị lực kiên cường.

– Điệp ngữ và liệt kê được sử dụng khéo léo, nhấn mạnh những khó khăn mà hạt thóc phải trải qua cũng như giá trị của nó trong đời sống.

– Thể thơ 5 chữ với nhịp điệu linh hoạt, dễ nhớ, dễ đi vào lòng người, giúp bài thơ thêm phần cuốn hút.

Phần kết bài

– Khẳng định lại ý nghĩa của bài thơ: Ca ngợi sự kiên cường của hạt thóc cũng như công sức của người lao động.
– Nhấn mạnh giá trị tư tưởng: Bài thơ khơi gợi lòng biết ơn, sự trân trọng đối với từng hạt gạo – kết tinh của mồ hôi, công sức.
– Cảm nhận cá nhân: Bài thơ không chỉ giàu tính nghệ thuật mà còn có giá trị giáo dục sâu sắc, để lại ấn tượng khó quên trong lòng người đọc.

Đọc “Hạt thóc”, ta không chỉ cảm nhận được vẻ đẹp của hình ảnh thơ giản dị mà còn thấm thía bài học về sự trân trọng, biết ơn. Mỗi hạt gạo không chỉ là nguồn sống mà còn là biểu tượng của mồ hôi, công sức, nhắc nhở chúng ta phải gìn giữ, nâng niu. Với những giá trị ấy, bài thơ để lại dư âm sâu lắng, gợi lên trong lòng người đọc những suy tư về lao động, sự cống hiến và lòng biết ơn đối với những điều nhỏ bé nhưng vô cùng quý giá trong cuộc sống.

Bài văn mẫu NLVH cảm nhận về bài thơ “Hạt thóc” của tác giả Ngô Hoài Chung

Bài văn mẫu 1

Bài thơ Hạt thóc của Ngô Hoài Chung đã khắc họa hình ảnh một hạt thóc nhỏ bé nhưng mang trong mình cả một hành trình gian nan và đầy ý nghĩa. Những câu thơ giàu hình ảnh, giàu cảm xúc đã giúp người đọc cảm nhận rõ hơn về giá trị của lao động và những điều giản dị nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

Khổ thơ đầu tiên mở ra với lời tự giới thiệu đầy khiêm nhường:

“Tôi chỉ là hạt thóc
Sinh ra trên cánh đồng
Giấu trong mình câu chuyện
Một cuộc đời bão dông.”

Chỉ là một hạt thóc nhỏ bé giữa mênh mông đồng ruộng, nhưng bên trong lại chứa đựng cả một câu chuyện dài về sự trưởng thành và những thử thách. Cụm từ “cuộc đời bão dông” không chỉ gợi lên hình ảnh thiên nhiên khắc nghiệt mà còn thể hiện biết bao nhọc nhằn mà hạt thóc phải trải qua.

Tiếp theo, tác giả sử dụng những hình ảnh đẹp để khắc họa quá trình sinh trưởng của hạt thóc:

“Tôi ngậm ánh nắng sớm
Tôi uống giọt sương mai
Tôi sống qua bão lũ
Tôi chịu nhiều thiên tai.”

Những động từ “ngậm”, “uống”, “sống”, “chịu” khiến hạt thóc hiện lên như một sinh thể có sức sống mãnh liệt. Nó hấp thụ tinh hoa của đất trời, trải qua bao nhiêu khắc nghiệt để lớn lên. Ẩn sau những câu thơ giản dị ấy là hình ảnh người nông dân tần tảo, nhẫn nại, dốc lòng chăm sóc ruộng đồng.

Không chỉ vượt qua gian nan, hạt thóc còn chứng kiến biết bao thăng trầm của thời gian:

“Dẫu hình hài bé nhỏ
Tôi trải cả bốn mùa
Dẫu bây giờ bình dị
Tôi có từ ngàn xưa.”

Dù chỉ là một hạt thóc nhỏ nhoi, nó vẫn trường tồn qua bao thế hệ. Hạt thóc không chỉ là nguồn sống mà còn là biểu tượng của nền văn minh lúa nước, của một đất nước gắn liền với nền nông nghiệp từ bao đời nay.

Đến khổ thơ cuối, tác giả khẳng định giá trị của hạt thóc:

“Tôi chỉ là hạt thóc
Không biết hát biết cười
Nhưng tôi luôn có ích
Vì nuôi sống con người.”

Hạt thóc không thể cất tiếng hát, không biết vui buồn như con người, nhưng nó mang trong mình một giá trị thiêng liêng – đó là nguồn sống cho bao thế hệ. Hạt thóc nhỏ bé nhưng lại mang trong mình ý nghĩa lớn lao, tượng trưng cho thành quả lao động, cho sự hy sinh thầm lặng của những người nông dân.

Bài thơ không chỉ ca ngợi hành trình gian nan của hạt thóc mà còn gợi lên lòng biết ơn đối với người nông dân – những con người luôn âm thầm cống hiến để mang đến những bữa cơm ngon lành cho mọi người. Đọc bài thơ, ta càng thêm trân trọng những hạt gạo trên mâm cơm hằng ngày, bởi mỗi hạt thóc không chỉ là lương thực mà còn là kết tinh của bao công sức, mồ hôi.

Bài văn mẫu 2

Bài thơ Hạt thóc của Ngô Hoài Chung đã vẽ nên bức tranh về hành trình đầy gian lao của một hạt thóc nhỏ bé, từ khi sinh ra đến khi trở thành nguồn sống cho con người. Bằng những câu thơ mộc mạc, giản dị, tác giả đã mang đến cho người đọc một góc nhìn sâu sắc hơn về giá trị của những điều tưởng chừng rất bình thường trong cuộc sống.

Ngay từ những câu thơ đầu tiên, tác giả đã khéo léo giới thiệu về hạt thóc:

“Tôi chỉ là hạt thóc
Sinh ra trên cánh đồng
Giấu trong mình câu chuyện
Một cuộc đời bão dông.”

Từ ngữ bình dị nhưng chất chứa bao nhiêu ý nghĩa. Một hạt thóc tưởng như nhỏ bé, vô tri, nhưng ẩn sâu bên trong lại là cả một hành trình dài với biết bao thử thách. Câu thơ “một cuộc đời bão dông” không chỉ nói về thiên tai, mưa bão mà còn gợi nhắc đến những khó khăn, nhọc nhằn trong cuộc sống của người nông dân – những người gắn bó với hạt lúa từ bao đời nay.

Hành trình ấy không hề dễ dàng:

“Tôi ngậm ánh nắng sớm
Tôi uống giọt sương mai
Tôi sống qua bão lũ
Tôi chịu nhiều thiên tai.”

Từng câu thơ như một lời kể chân thực về hành trình lớn lên của hạt thóc. Nó hấp thụ tinh hoa của trời đất, đối mặt với thiên nhiên khắc nghiệt để trưởng thành. Qua hình ảnh hạt thóc, tác giả cũng muốn gửi gắm một thông điệp sâu sắc về nghị lực sống: dù nhỏ bé, dù phải trải qua bao giông tố, nhưng nếu kiên trì, hạt thóc vẫn có thể vươn lên, đóng góp cho đời.

Đến khổ thơ tiếp theo, hạt thóc không chỉ là một thực thể nhỏ bé, mà còn mang trong mình cả một dòng chảy lịch sử:

“Dẫu hình hài bé nhỏ
Tôi trải cả bốn mùa
Dẫu bây giờ bình dị
Tôi có từ ngàn xưa.”

Không chỉ là một hạt giống vô tri, hạt thóc còn là biểu tượng cho sự trường tồn, cho nền nông nghiệp lâu đời của dân tộc. Nó gắn liền với bữa cơm của bao thế hệ, là minh chứng cho sự lao động cần cù, bền bỉ của con người.

Và cuối cùng, hạt thóc khẳng định giá trị của mình:

“Tôi chỉ là hạt thóc
Không biết hát biết cười
Nhưng tôi luôn có ích
Vì nuôi sống con người.”

Hạt thóc không có cảm xúc, không thể cất tiếng hát, nhưng giá trị của nó thì không thể phủ nhận. Nó là nguồn sống, là kết tinh của mồ hôi, nước mắt, của những ngày dãi nắng dầm mưa của người nông dân. Qua những câu thơ mộc mạc, tác giả như muốn nhắc nhở mỗi người hãy trân trọng những hạt gạo trên mâm cơm, bởi đó không chỉ là lương thực, mà còn là cả một hành trình đầy gian khổ.

Bài thơ khép lại nhưng để lại trong lòng người đọc nhiều suy tư. Hạt thóc bé nhỏ nhưng mang trong mình bao giá trị to lớn. Đọc bài thơ, ta không chỉ cảm nhận được vẻ đẹp của ngôn từ mà còn nhận ra bài học sâu sắc về lòng biết ơn, về sự trân trọng những thành quả lao động quanh ta.

Bài văn mẫu 3

Bài thơ “Hạt thóc” của Ngô Hoài Chung không chỉ đơn thuần kể về một hạt thóc nhỏ bé, mà còn chứa đựng những triết lý sâu sắc về lao động, về giá trị của những điều bình dị trong cuộc sống. Chỉ với những hình ảnh mộc mạc nhưng giàu ý nghĩa, tác giả đã giúp người đọc hiểu rõ hơn về hành trình gian nan của hạt thóc – từ khi sinh ra đến khi trở thành nguồn sống nuôi dưỡng con người.

Ngay từ khổ thơ đầu tiên, hạt thóc hiện lên với một lời giới thiệu khiêm nhường:

“Tôi chỉ là hạt thóc
Sinh ra trên cánh đồng
Giấu trong mình câu chuyện
Một cuộc đời bão dông.”

Dường như hạt thóc đang kể về chính mình, một sự tồn tại nhỏ bé nhưng không hề tầm thường. Câu thơ *“giấu trong mình câu chuyện”* gợi lên sự tò mò, bởi một vật vô tri như hạt thóc làm sao có thể mang trong mình một câu chuyện? Nhưng khi đọc tiếp, ta nhận ra câu chuyện ấy chính là hành trình gian khổ mà hạt thóc đã trải qua – cũng giống như cuộc đời đầy thăng trầm của những người làm nông.

Hành trình ấy hiện lên rõ nét qua những câu thơ tiếp theo:

“Tôi ngậm ánh nắng sớm
Tôi uống giọt sương mai
Tôi sống qua bão lũ
Tôi chịu nhiều thiên tai.”

Tác giả đã nhân hóa hạt thóc, khiến nó như một sinh thể có cảm xúc, có sức sống mãnh liệt. Nó hấp thụ tinh túy từ thiên nhiên, nhưng đồng thời cũng phải trải qua biết bao thử thách, bão giông để trưởng thành. Những hình ảnh “ngậm ánh nắng sớm”, “uống giọt sương mai” mang đến cảm giác nhẹ nhàng, trong trẻo, nhưng ngay sau đó lại là “sống qua bão lũ”, “chịu nhiều thiên tai” – một sự đối lập đầy ám ảnh, giúp ta cảm nhận được những gian lao mà hạt thóc phải chịu đựng.

Không chỉ vậy, hạt thóc còn mang trong mình cả dòng chảy thời gian:

“Dẫu hình hài bé nhỏ
Tôi trải cả bốn mùa
Dẫu bây giờ bình dị
Tôi có từ ngàn xưa.”

Tuy nhỏ bé, nhưng hạt thóc đã tồn tại từ bao đời nay, gắn bó mật thiết với cuộc sống con người. Nó là minh chứng cho nền văn minh lúa nước, cho sự cần cù, chịu khó của những người nông dân Việt Nam. Trong từng câu thơ, ta không chỉ thấy một hạt thóc, mà còn cảm nhận được cả hồn quê, cả truyền thống lâu đời của dân tộc.

Và rồi, khổ thơ cuối cùng cất lên như một lời khẳng định giản dị nhưng sâu sắc:

“Tôi chỉ là hạt thóc
Không biết hát biết cười
Nhưng tôi luôn có ích
Vì nuôi sống con người.”

Hạt thóc không cần khoe khoang về mình, không ồn ào, không náo nhiệt, nhưng giá trị của nó thì không thể phủ nhận. Nó chính là nguồn sống, là thứ nuôi dưỡng con người qua bao thế hệ. Và quan trọng hơn, nó còn là biểu tượng cho sự lao động miệt mài, cho những giọt mồ hôi đổ xuống trên cánh đồng của biết bao người nông dân.

Bài thơ khép lại nhưng để lại nhiều dư âm trong lòng người đọc. Chỉ từ một hình ảnh nhỏ bé nhưng quen thuộc, tác giả đã gợi lên biết bao điều đáng suy ngẫm. Đọc bài thơ, ta không chỉ hiểu thêm về hành trình của hạt thóc, mà còn thấy được giá trị của lao động, của những điều giản dị trong cuộc sống. Hạt thóc tuy bé nhỏ, nhưng chính nó đã nuôi sống con người – và nhắc nhở ta về sự biết ơn, trân trọng đối với những gì mình đang có.

Yêu thích

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *