Phân tích nhân vật cậu bé làm xiếc trong văn bản Cậu bé làm xiếc- Edmodo De Amicis

Đề bài: Viết bài văn Phân tích nhân vật cậu bé làm xiếc trong văn bản Cậu bé làm xiếc- Edmodo De Amicis

CẬU BÉ LÀM XIẾC

Thứ hai, ngày 20
Cả thành phố tưng bừng rộn rịp, hội hóa trang sắp kết thúc. Ở khắp các quảng trường đã được dựng lên những lều của người làm xiếc ở và những rạp xiếc. Ngay trước cánh cửa sổ nhà tôi cũng có một rạp mới bằng vải, do một gánh xiếc nhỏ người Venezia diễn. Họ có năm con ngựa. Rạp ở giữa quảng trường và trong một góc là ba chiếc xe lớn để những người làm xiếc ngủ và hóa trang, ba ngôi nhà nhỏ có bánh, có cửa sổ, mỗi ngôi có ống khói bé tí tỏa khói suốt ngày. Từ cửa sổ này sang cửa sổ kia người ta căng dây phơi tã lót trẻ con. Có một người đàn bà vừa nuôi con bú vừa nấu ăn cho cả gánh xiếc, lại vừa múa trên dây. Họ thật tội nghiệp. Thiên hạ gọi họ là saltare in bancon như một lời chửi rủa, nhưng họ kiếm ăn một cách lương thiện, để mua vui cho người khác, mà họ thì phải khó nhọc đến thế nào, có Chúa mới biết rõ được! Suốt ngày, họ chạy từ rạp xiếc đến các xe, trời rét thế mà mình chỉ phong phanh có manh áo sợi đan màu hồng. Họ ăn vội ăn vàng, đứng mà ăn một miếng bốc bằng tay giữa hai buổi diễn. Không bao giờ những người bất hạnh ấy được ai dọn bàn ăn cho mà ngồi vào đàng hoàng. Và đôi khi rạp đã đông nghịt khách xem rồi, trời lại nổi gió, xé rách trần màn, tắt hết đèn đóm, thế là đi đời buổi diễn.
Trong gánh xiếc có hai đứa bé làm việc.
Bố nhận ra đứa bé thứ nhất, trong khi cậu ta đi ngang qua quảng trường; đó là con trai ông chủ gánh xiếc, mà năm ngoái chúng tôi thấy làm trò trên lưng ngựa, trong một rạp xiếc ở quảng trường Vittorio Emmanuele. Từ dạo ấy cậu ta lớn lên nhiều, chắc nay cũng đã tám tuổi; thật là một đứa bé đẹp, mặt tròn trặn, da nâu nâu, tóc đen xoăn tít tỏa ra quanh chiếc mũ nhọn như những đợt sóng.
[…].
Một buổi tối, chúng tôi đi xem xiếc, trời rét và gần như chẳng có ai đến xem, thế mà cậu bé tội nghiệp phải dốc hết sức ra làm trò để cho một nhúm người xem kia phải hồi hộp. Cậu nhào lộn trên không, buộc mình vào đuôi ngựa phi, đi hai tay, chân chồng lên trời, hát, cười, và khuôn mặt xinh xắn làm cho ai ai cũng mến.
Bố cậu mặc áo đỏ, quần trắng, đi bốt kị mã cao, tay cầm roi ngựa, nhìn cậu vẻ buồn buồn!
Bố tôi động lòng thương hại những con người tội nghiệp ấy. Hôm sau, họa sĩ Delis đến thăm, bố đem chuyện ấy ra nói với ông ta.
“Những kẻ đáng thương ấy làm việc đến chết được, – bố nói, – thế mà có kiếm được bao lăm đâu. Nhất là đứa bé kháu quá sức. Ta có thể giúp gì cho họ được không nhỉ?”
Họa sĩ có một ý hay, ông nói:
“Anh là nhà báo, anh viết ngay một bài cho hay đăng lên tờ Gazette. Anh nói đến đức tốt và tài ba của cậu bé, còn tôi thì vẽ chân dung của cậu. Mọi người đọc báo Gazetta, và ít nhất là ta cũng lôi cuốn khách đến xem được một lần”.
Nói là làm ngay. Bố viết một bài báo rất dí dỏm, kể lại những điều chúng tôi trông thấy qua cửa sổ nhà mình, làm cho người đọc cứ muốn nhìn, muốn vuốt ve nhà nghệ sĩ tí hon. Họa sĩ thì phác họa một bức chân dung nhỏ, giống như hệt và duyên dáng làm sao, chiều thứ bảy thì in lên báo. Thế là đến buổi diễn hôm chủ nhật, người xem đổ xô nhau đến rạp xiếc. Người ta đã báo tin là buổi diễn thu tiền ủng hộ cậu bé làm xiếc.
[…].
Buổi biểu diễn bắt đầu. Cậu bé làm xiếc diễn, tài nghệ tuyệt vời, trên lưng ngựa trên đu bay, trên dây. Mỗi tiết mục đều được vỗ tay nhiệt liệt kéo dài ra mãi.
Lại còn các trò khác của những người đi trên dây, những người tung hứng, áo quần lấp lánh những mảnh vảy bạc. Tuy nhiên, cứ hễ thiếu mặt cậu bé là có thể nói rằng khán giả đã buồn rồi.
Có một lúc tôi thấy thầy giáo thể dục đứng ở chỗ ra vào, nói nhỏ vào tai ông chủ xiếc. Ông này liền đảo mắt, nhìn khán giả như tìm một người nào. Mắt ông bỗng dừng lại phía chúng tôi. Bố trông thấy, hiểu rằng thầy giáo vừa cho ông ta biết tác giả của bài báo là ai; và để tránh không cho ông ta cảm ơn, bố đi ra dặn tôi:
– Con ngồi lại xem cho hết, Enrico à, bố đợi con ngoài cổng.
Cậu bé làm xiếc trao đổi mấy câu với bố, rồi lại diễn một mục nữa. Đứng trên lưng ngựa đang phi, cậu thay quần áo bốn bận, lần lượt hiện ra như khách hành hương, như người thủy thủ, như kẻ quân nhân, rồi như tay mãi võ. Mỗi lần lướt qua cạnh tôi, cậu đưa mắt nhìn tôi.
Tiết mục chấm dứt, cậu xuống ngựa, đi vòng quanh sân, tay cầm mũ. Tất cả mọi người đều đua nhau ném cho cậu nào xu, nào kẹo. Tôi cầm hai xu để đưa cho cậu; nhưng khi đến gần tôi thì đáng lẽ đưa mũ ra, cậu lại rụt mũ về và bước qua rất nhanh. Tôi lấy làm tủi thân về hành động ấy. Tại sao cậu lại tỏ ra thiếu lễ độ với tôi như vậy?
Hết buổi diễn, ông chủ cảm ơn khán giả, và mọi người đứng dậy ra về. Tôi đi lẫn vào đám đông, và gần ra đến cổng thì thấy ai nắm lấy tay mình. Tôi quay lại và thấy cậu bé làm xiếc, khuôn mặt hiền lành và rất tươi cười, hai tay nắm đầy kẹo! Bây giờ tôi mới hiểu.
“ Anh vui lòng nhận cho thằng bé làm xiếc mấy chiếc kẹo này chứ?” – cậu ta nói.
Tôi bằng lòng và cầm lấy ba bốn chiếc.
– Vậy nhận thêm cho em chiếc hôn này nữa. – cậu lại nói.
– Hôn tôi hai cái đi. – tôi đáp lại và chìa má ra.
Cậu đưa tay quệt trái lớp phấn trên mặt, vòng tay ôm lấy cổ tôi và hôn tôi hai cái đánh chụt trên hai má, rồi nói:
– Này, một cái gửi về cho bố anh.

(Trích Những tấm lòng cao cả của tác giảEdmodo De Amicis, theo Hoàng Thiếu Sơn dịch, NXB Kim Đồng, Hà Nội, 2020, tr. 179 – 184)

Dàn ý Phân tích nhân vật cậu bé làm xiếc trong văn bản Cậu bé làm xiếc- Edmodo De Amicis

Mở bài

  • Giới thiệu tác phẩm Những tấm lòng cao cả và tác giả Edmundo De Amicis
  • Giới thiệu truyện “Cậu bé làm xiếc” và nhân vật chính
  • Nêu nhận xét chung về nhân vật: gây ấn tượng nhờ lòng tự trọng, sự tài năng và tinh tế

Trong cuốn sách nổi tiếng Những tấm lòng cao cả của nhà văn người Ý Edmundo De Amicis, truyện ngắn “Cậu bé làm xiếc” là một lát cắt nhỏ nhưng sâu sắc về lòng tự trọng và phẩm chất cao đẹp của một đứa trẻ. Nhân vật cậu bé làm xiếc không chỉ để lại ấn tượng bởi tài nghệ và ngoại hình dễ mến, mà còn bởi tấm lòng đầy tự trọng, tế nhị và biết ơn. Hình ảnh cậu bé hiện lên vừa sống động, vừa cảm động, khiến người đọc không thể quên.

Thân bài

1. Hoàn cảnh sống tội nghiệp và lay động lòng người

Cậu bé chỉ mới tám tuổi, nhưng đã phải bươn chải, làm xiếc để kiếm sống. Cuộc sống của em là những ngày nay đây mai đó, không ổn định, không được đến trường như bao bạn bè đồng trang lứa. Em thuộc về một gánh xiếc nhỏ bé, và đằng sau ánh sáng sân khấu là bao gian truân, thiếu thốn. Hoàn cảnh ấy khiến người đọc không khỏi xót xa cho một tuổi thơ không trọn vẹn.

2. Ngoại hình dễ thương và gần gũi

Edmundo De Amicis đã phác họa cậu bé bằng những nét vẽ hết sức sinh động: “mặt tròn trặn, da nâu nâu, tóc đen xoăn tít tỏa ra quanh chiếc mũ nhọn như những đợt sóng.” Dáng vẻ ấy khiến người ta liên tưởng đến một chú lính chì tí hon vừa đáng yêu, vừa kiên cường. Ngoại hình không chỉ giúp nhân vật gây thiện cảm, mà còn gợi lên vẻ hồn nhiên, trong sáng trong một cuộc đời đầy thử thách.

3. Cậu bé có tài nghệ và say mê công việc

Mỗi động tác biểu diễn của cậu bé đều toát lên sự khéo léo, luyện tập chăm chỉ và lòng say mê công việc. Em nhảy qua vòng, giữ thăng bằng, xoay người, mọi động tác đều nhanh nhẹn và dứt khoát. Khán giả vỗ tay không chỉ vì tài năng, mà còn vì thấy được nỗ lực không ngừng nghỉ của một tâm hồn nhỏ bé đang dồn hết sức để làm tốt phần trình diễn của mình.

4. Lòng biết ơn, lòng tự trọng và sự tinh tế

Cảm động nhất chính là chi tiết cuối truyện, khi người kể chuyện lén để lại một đồng tiền dưới lớp giấy gói kẹo, cậu bé phát hiện ra và nhẹ nhàng trả lại bằng một chiếc kẹo. Hành động ấy nhỏ nhưng giàu ý nghĩa. Cậu bé không muốn bị thương hại. Em biết ơn nhưng không đánh đổi lòng tự trọng để nhận sự giúp đỡ không đúng lúc. Chiếc kẹo ấy không đơn giản là sự trả lại vật chất, mà là cách em gìn giữ phẩm giá của mình – một cách khéo léo và đầy tự trọng.

5. Nghệ thuật xây dựng nhân vật đặc sắc

Edmundo De Amicis đã rất thành công khi xây dựng nhân vật cậu bé qua lối kể chuyện ngôi thứ nhất. Cách dẫn dắt chân thật, giàu cảm xúc giúp người đọc dễ dàng đồng cảm với câu chuyện. Tình huống được đặt ra tại buổi biểu diễn xiếc là một bối cảnh giàu kịch tính, tạo điều kiện để nhân vật thể hiện rõ phẩm chất của mình. Những chi tiết như vẻ ngoài đáng yêu, hành động biểu diễn linh hoạt, chiếc kẹo và nụ hôn nhẹ lên tay đều là những chi tiết tiêu biểu, làm nổi bật cá tính và tấm lòng của cậu bé.

Kết bài

  • Khẳng định lại vẻ đẹp nhân vật: giàu lòng tự trọng, biết ơn, có tài năng
  • Nêu cảm nghĩ cá nhân về nhân vật cậu bé làm xiếc
  • Đánh giá giá trị nhân văn của tác phẩm

Nhân vật cậu bé làm xiếc là một minh chứng cảm động cho vẻ đẹp của lòng tự trọng và sự tử tế trong tâm hồn trẻ thơ. Dù sống trong nghèo khó, em vẫn giữ được nhân cách cao đẹp, sống có ơn nghĩa, có tự trọng và luôn nỗ lực vươn lên. Câu chuyện khiến người đọc không chỉ xúc động mà còn thêm tin yêu vào những điều tốt đẹp nhỏ bé giữa cuộc đời. Cậu bé làm xiếc – một hình tượng tuy bé nhỏ nhưng sáng rực như vì sao trong bầu trời văn học thiếu nhi nhân văn và đầy cảm hứng.

Bài văn mẫu Phân tích nhân vật cậu bé làm xiếc trong văn bản Cậu bé làm xiếc- Edmodo De Amicis

Bài văn mẫu 1

Truyện “Cậu bé làm xiếc” trích từ Những tấm lòng cao cả của nhà văn Edmundo De Amicis đã mang đến cho người đọc một hình ảnh đẹp đẽ và xúc động về một cậu bé có hoàn cảnh đáng thương nhưng lại giàu lòng tự trọng và nghị lực. Nhân vật ấy hiện lên đầy sức sống và khiến trái tim ta như lặng đi vì cảm phục.

Cậu bé chỉ mới tám tuổi, tuổi mà lẽ ra em phải được đến trường, được vui chơi vô lo như bao bạn bè khác. Thế nhưng em lại xuất hiện trên sân khấu xiếc, góp phần mưu sinh trong một đoàn nghệ sĩ lang thang. Cuộc sống của em không ổn định, không ấm êm, nay đây mai đó cùng đoàn xiếc rong ruổi khắp nơi. Đó là một hoàn cảnh đáng thương, nhưng cũng là bệ phóng để tỏa sáng một tâm hồn cao đẹp.

Vẻ ngoài của cậu bé được miêu tả một cách sinh động: khuôn mặt tròn trịa, làn da rám nắng, mái tóc xoăn đen tít xõa quanh chiếc mũ nhọn. Những chi tiết ấy không chỉ khiến người đọc cảm thấy em thật đáng yêu mà còn gợi lên sự kiên cường trong một thân hình nhỏ bé.

Không chỉ đáng yêu, cậu bé còn rất tài giỏi. Khi biểu diễn, em dồn hết tâm sức, chuyển động linh hoạt, động tác nhanh nhẹn và chính xác đến ngạc nhiên. Sự say mê và chuyên nghiệp của em không chỉ thể hiện trong kỹ thuật mà còn trong ánh mắt, nét mặt – nơi người ta nhìn thấy một đứa trẻ dù nghèo khó nhưng vẫn làm việc bằng tất cả đam mê và tự trọng.

Ấn tượng nhất chính là hành động cuối truyện. Khi người kể chuyện lén để lại đồng tiền dưới lớp giấy gói kẹo, cậu bé phát hiện và nhẹ nhàng đáp lại bằng một chiếc kẹo nhỏ xíu. Em không nói gì, cũng không trách móc, nhưng hành động ấy như một lời nhắn nhủ đầy tinh tế: em biết ơn, nhưng không chấp nhận sự thương hại. Một đứa trẻ sống giữa khó khăn nhưng vẫn giữ được phẩm giá, thật khiến người lớn cũng phải cúi đầu nể phục.

Tác giả đã khéo léo xây dựng nhân vật qua ngôi kể thứ nhất, khiến người đọc có cảm giác mọi việc đều đang diễn ra ngay trước mắt mình. Những chi tiết nhỏ – chiếc kẹo, chiếc mũ, nụ cười – đều góp phần làm nên một hình tượng đẹp đẽ và đầy cảm hứng.

Cậu bé làm xiếc là hình ảnh tiêu biểu cho những tâm hồn trong trẻo giữa cuộc đời vất vả. Câu chuyện không chỉ khiến ta xúc động mà còn thức tỉnh trong mỗi người lòng cảm phục và niềm tin vào những giá trị tinh thần bền vững, ngay cả khi cuộc sống thiếu thốn và nghiệt ngã.

Bài văn mẫu 2

Giữa thế giới hiện thực nhiều vất vả, Edmundo De Amicis đã để lại một câu chuyện nhỏ mà sâu sắc – Cậu bé làm xiếc, trích từ tập Những tấm lòng cao cả. Qua đó, ông đã làm sống dậy một nhân vật tuy nhỏ bé về vóc dáng nhưng lại lớn lao về nhân cách. Cậu bé làm xiếc không chỉ gây thương cảm vì hoàn cảnh nghèo khổ, mà còn lay động lòng người bởi lòng tự trọng và tâm hồn thanh cao.

Sinh ra trong nghèo khó, em không có một mái trường đúng nghĩa, không có cuộc sống êm đềm như bao đứa trẻ. Tuổi thơ của em là những buổi biểu diễn nơi góc phố, trên sân khấu nhỏ của gánh xiếc rong. Dù vậy, cậu bé không than vãn, không buồn bã. Em sống trong hoàn cảnh ấy bằng sự mạnh mẽ và cố gắng, bằng tinh thần vươn lên không ngừng nghỉ.

Tác giả đã vẽ nên một bức chân dung đầy ấn tượng. Mái tóc đen xoăn tít, làn da nâu nâu rám nắng, đôi mắt sáng – tất cả như ánh lên vẻ rắn rỏi của một đứa trẻ từng trải. Vẻ ngoài ấy không che lấp được sự hồn nhiên, dễ thương – nét đặc trưng của tuổi thơ dù cuộc sống có khắc nghiệt đến đâu.

Khi bước lên sân khấu, cậu bé như hóa thân thành một nghệ sĩ thực thụ. Em biểu diễn đầy nhiệt huyết, như thể sân khấu là thế giới của riêng em. Người xem không chỉ thán phục tài năng mà còn cảm nhận rõ niềm yêu nghề và nỗ lực sống của một đứa trẻ nhỏ bé. Mỗi động tác là kết quả của khổ luyện và tinh thần trách nhiệm đáng quý.

Hành động trả lại đồng tiền qua chiếc kẹo là chi tiết đắt giá nhất. Đó không đơn thuần là sự từ chối một đồng bạc, mà là một cách ứng xử rất văn minh. Em không muốn mình bị thương hại, cũng không chối bỏ lòng tốt. Em chỉ muốn giữ lấy sự trong sạch của lòng tự trọng – điều quý giá nhất mà em còn có.

Người đọc cảm động không chỉ bởi nhân vật mà còn bởi cách kể chuyện của tác giả. Ngôi kể xưng “tôi” khiến mọi cảm xúc đều chân thật, gần gũi. Những chi tiết nhỏ nhặt nhất đều mang ý nghĩa biểu tượng, như nụ cười của cậu bé hay chiếc kẹo gói trong mảnh giấy.

Cậu bé làm xiếc là biểu tượng cho vẻ đẹp giản dị, trong sáng và cao quý của những con người nhỏ bé giữa đời thường. Em không chỉ chiếm trọn trái tim người đọc mà còn gửi gắm thông điệp về lòng tự trọng và nhân cách – điều làm nên giá trị đích thực của một con người.

Bài văn mẫu 3

Tác phẩm “Cậu bé làm xiếc” của Edmundo De Amicis không chỉ kể về một buổi biểu diễn, mà còn là câu chuyện lay động tâm hồn về phẩm chất cao đẹp của một đứa trẻ trong cảnh đời khó nhọc. Qua hình ảnh cậu bé làm xiếc, tác giả đã khắc họa chân dung một con người nhỏ tuổi nhưng có nhân cách lớn, sống đẹp và đầy lòng tự trọng.

Xuất hiện trong truyện là một cậu bé tám tuổi – lứa tuổi mà nhiều em còn sống trong vòng tay gia đình, đến trường mỗi ngày. Thế nhưng, cậu bé trong truyện lại phải theo đoàn xiếc mưu sinh, sống cuộc đời rong ruổi, không nơi cố định. Điều ấy đủ khiến người đọc xót xa. Nhưng càng thương, càng trân trọng khi thấy em không buông xuôi, không gục ngã, mà vẫn sống tử tế và kiên cường.

Vẻ ngoài của em thật ấn tượng. Mái tóc xoăn đen ôm lấy khuôn mặt tròn trịa, làn da nâu rám nắng gợi lên bao tháng ngày dãi nắng dầm sương. Nhưng đôi mắt em thì sáng và đầy sức sống – như một ngọn lửa nhỏ không tắt giữa gió sương. Em hiện lên như một nhân vật bước ra từ cổ tích, nhỏ nhắn nhưng không yếu đuối.

Khi biểu diễn, cậu bé dồn hết tâm trí. Em không chỉ làm những động tác thuần thục, mà còn truyền vào đó tinh thần và cảm xúc. Sự chuyên nghiệp của em khiến người lớn cũng phải nể phục. Một đứa trẻ làm việc nghiêm túc như thế, chắc chắn phải có một trái tim đầy yêu thương và kỷ luật.

Đặc biệt, chi tiết cuối truyện đã khắc sâu phẩm giá của cậu bé. Khi phát hiện đồng tiền được giấu dưới gói kẹo, em không nổi giận, cũng không lén giữ lấy. Em chỉ nhẹ nhàng để lại một chiếc kẹo như để nói: em hiểu tấm lòng người tặng, nhưng em không thể nhận một đồng tiền thương hại. Đó là lòng tự trọng được thể hiện bằng một hành động tinh tế đến đáng yêu.

Nhà văn đã lựa chọn ngôi kể thứ nhất – một người quan sát gần gũi – để giúp người đọc bước vào thế giới nội tâm của nhân vật một cách tự nhiên. Những chi tiết như mái tóc, ánh mắt, chiếc kẹo… đều được chọn lọc kỹ càng để làm nổi bật phẩm chất của nhân vật. Nhờ vậy, hình ảnh cậu bé làm xiếc không chỉ hiện lên sinh động, mà còn lắng sâu trong lòng người đọc.

Câu chuyện về cậu bé làm xiếc không dài, nhưng đủ sức lay động bao tâm hồn. Em không có gì trong tay, ngoài lòng tự trọng và khát khao sống tử tế. Em đã cho ta hiểu rằng: sự cao cả không chỉ tồn tại ở những người lớn, mà có thể bừng sáng trong một đứa trẻ nhỏ bé, chỉ cần em biết sống bằng trái tim chân thật và nhân hậu.

Yêu thích

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *