Viết đoạn văn ghi lại cảm nghĩ về bài thơ Viết tặng những mùa xưa của nhà thơ Trương Nam Hương

Đề bài: Viết đoạn văn ghi lại cảm nghĩ về bài thơ Viết tặng những mùa xưa của nhà thơ Trương Nam Hương

VIẾT TẶNG NHỮNG MÙA XƯA

(Trương Nam Hương)

Hãy chỉ giùm anh hoa sữa phố nào
Thơm váng vất, nhớ thương nhòè hết cả
Anh quay về hoài niệm giữa chiêm bao
Chợt hoảng hốt cây đến mùa trút lá.
Hương hoa sữa phải một lần thơm quá
Bàn tay em ngây dại để anh cầm
Cái nóng ấm suốt mười năm mất ngủ
Sớm nay buồn nghe lạnh nhắc hồi âm.
Hãy chỉ giùm anh quán nhớ xa xăm
Cà phê đắng những vỉa hè Hà Nội
Lời nói yêu em môi thơm kẹo vừng
Hồi hộp trước khi mùa run rẩy đợi.
Chẳng phải mùa đâu, em đang run đấy
Phập phồng trăng sau nếp áo đang rằm
Chẳng phải lời đâu, kẹo vừng thơm đấy
Chúng ta còn quá trẻ trước trăm năm.
Hãy giữ giùm anh phố cũ rêu phong
Mùa đang rắc những yếu mềm đa cảm
Anh đang khóc cho ngày xưa lăng mạn
Thời hai ta nông nổi đã qua rồi.

Dàn ý Viết đoạn văn ghi lại cảm nghĩ về bài thơ Viết tặng những mùa xưa của nhà thơ Trương Nam Hương

Mở bài
– Giới thiệu bài thơ “Viết tặng những mùa xưa” của Trương Nam Hương như một bản tình ca nhẹ nhàng gửi đến những kỷ niệm đã lùi xa trong năm tháng.
– Bài thơ khơi gợi những xúc cảm hoài niệm, pha trộn giữa mùi hoa sữa mùa thu và tình yêu đã từng nồng cháy. Đó là bản ghi chép bằng cảm xúc về một Hà Nội lãng mạn, trầm lặng nhưng cũng đầy rung động.

Giữa nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ “Viết tặng những mùa xưa” của Trương Nam Hương như một khúc nhạc trầm ngân vang lên từ ký ức. Tác phẩm không chỉ là lời tự sự đầy xúc cảm về một thời yêu đương tha thiết, mà còn là hành trình trở về với những mùa thu Hà Nội xưa cũ – nơi từng góc phố, từng cơn gió, từng hương hoa sữa đều chạm vào nỗi nhớ. Với giọng thơ nhẹ nhàng mà sâu lắng, nhà thơ đã mở ra một không gian thấm đẫm tình yêu, thời gian và nỗi hoài niệm, khiến người đọc như được sống lại những khoảnh khắc đã lùi xa trong quá khứ.

Thân bài
1. – Hình ảnh hoa sữa và nỗi nhớ:
+ Hoa sữa xuất hiện như một tín hiệu của ký ức, với hương thơm váng vất gợi về một thời đã xa.
+ Không chỉ là loài hoa, mà còn là biểu tượng cho những mùa thu Hà Nội, gắn với những lần chờ đợi, những cuộc chia tay nhẹ nhàng.
+ Sự rơi rụng của mùa lá như làm sâu thêm cảm giác mất mát, khắc khoải trong lòng người.

2. – Kỷ niệm tình yêu và cảm xúc mãnh liệt:
+ Những câu thơ đầy tình cảm khắc họa một thời yêu đương trẻ trung, nồng nàn nhưng đã xa.
+ Hình ảnh “đôi bàn tay”, “hơi ấm”, hay “mười năm mất ngủ” không chỉ là nỗi nhớ mà còn là chứng tích của một tình yêu không thể phai nhòa.
+ Dù thời gian có trôi, cảm xúc trong thơ vẫn mãnh liệt và đầy sức sống.

3. – Không gian Hà Nội và những ký ức xa xăm:
+ Những quán cà phê, vỉa hè và con phố cũ Hà Nội hiện lên đầy chất thơ, là bối cảnh cho mối tình đầy mộng mơ.
+ “Kẹo vừng thơm”, “lời nói yêu thương”, hay sự hồi hộp đợi mùa đến là những chi tiết rất đời thường mà lại gợi nên sự rung động sâu xa trong lòng người đọc.

4. – Nỗi buồn và sự luyến tiếc về quá khứ:
+ Mùa run rẩy không chỉ là trạng thái của thiên nhiên mà còn là phản chiếu của lòng người trước dòng chảy thời gian.
+ Những gì đã qua giờ chỉ còn lại trong ký ức, khiến cho cảm giác luyến tiếc càng rõ nét hơn qua hình ảnh “phố cũ rêu phong”.
+ Bài thơ không chỉ nói về tình yêu đã mất mà còn là sự tiếc nuối một thời tuổi trẻ, một Hà Nội xưa cũ đã không còn nguyên vẹn.

Kết bài
– “Viết tặng những mùa xưa” không chỉ là lời tặng dành cho một người, một mùa, mà là món quà của ký ức gửi đến tất cả những ai từng yêu, từng sống hết mình cho một thời thanh xuân đã qua.
– Với ngôn từ giản dị nhưng đậm chất thơ, Trương Nam Hương đã khắc họa thành công những rung động chân thật của con người trước tình yêu, thời gian và ký ức, để lại trong lòng người đọc nhiều xuyến xao khó tả.

“Viết tặng những mùa xưa” không chỉ là tấm thiệp ký ức gửi về một tình yêu cũ, mà còn là lời thì thầm dịu dàng với tuổi trẻ đã đi qua. Bằng hình ảnh giàu cảm xúc và lối viết đầy chất thơ, Trương Nam Hương đã khắc họa thành công vẻ đẹp mong manh của ký ức, gợi nhắc người đọc trân trọng hơn những khoảnh khắc đang sống. Bài thơ là minh chứng cho sức mạnh của thi ca – khi ngôn từ đủ sức níu giữ mùa xưa, níu giữ những rung động sâu xa nhất trong trái tim con người.

Bài văn mẫu Viết đoạn văn ghi lại cảm nghĩ về bài thơ Viết tặng những mùa xưa của nhà thơ Trương Nam Hương

Bài văn mẫu 1

Bài thơ “Viết tặng những mùa xưa” của Trương Nam Hương là một khúc ngân dịu dàng vọng về từ miền ký ức. Từng câu chữ như len lỏi qua thời gian, dẫn dắt người đọc trở lại với những mùa thu cũ, nơi mùi hoa sữa vẫn vương vất trên phố, nơi có tình yêu từng cháy bỏng trong tim một người.

Hoa sữa – biểu tượng quen thuộc của mùa thu Hà Nội – xuất hiện trong bài thơ không chỉ bằng thị giác mà còn bằng khứu giác và xúc cảm. Hương thơm ấy như đánh thức ký ức, khiến người ta không khỏi bồi hồi trước những điều đã từng thân quen. Mùa lá rơi trong thơ không ồn ào mà lặng lẽ, khắc họa nỗi trống trải và mất mát mà thời gian để lại.

Nhưng đằng sau sắc vàng của mùa, bài thơ cất lên một bản tình ca của những tháng ngày yêu đương say đắm. Đó là đôi bàn tay nắm lấy nhau, là hơi ấm còn vương trên vai áo, là mười năm mất ngủ vì một người từng yêu sâu sắc. Những dòng thơ này cho thấy sức sống mãnh liệt của cảm xúc, dù đã qua rất lâu, nhưng chưa bao giờ nguôi ngoai.

Không gian Hà Nội hiện lên như một bức tranh gợi nhớ. Những quán cà phê cũ, vỉa hè lặng thầm, hay chỉ một chiếc kẹo vừng thơm cũng đủ để khiến lòng người bối rối. Hà Nội trong bài thơ không ồn ào, vội vã, mà là một thành phố của yêu thương, của lời hò hẹn dịu dàng, của mùa đến trong thổn thức.

Đọc đến cuối bài thơ, người đọc như chạm vào khoảng lặng của một trái tim giàu yêu thương. Mùa thu không chỉ run rẩy trong gió, mà còn run rẩy trong lòng người. Có những điều đã xa, nhưng vẫn ở lại mãi trong một góc tim. Và bài thơ ấy, chính là nơi để những mùa xưa không bao giờ phai nhạt.

Bài văn mẫu 2

Trong khoảnh khắc của những ngày cuối thu, bài thơ “Viết tặng những mùa xưa” của Trương Nam Hương vang lên như một bản nhạc buồn dịu dàng. Nó không kể chuyện bằng giọng điệu kịch tính, mà bằng sự tinh tế của cảm xúc, bằng nỗi nhớ lặng thầm về một thời đã qua nhưng vẫn luôn sống động trong tâm hồn.

Hương hoa sữa là hình ảnh mở đầu và cũng là chiếc chìa khóa dẫn lối cho nỗi hoài niệm. Không quá nồng, cũng chẳng nhạt nhòa, hương thơm ấy gợi nhớ về những chiều thu đã cũ, nơi từng chiếc lá rụng cũng khiến lòng người se sắt.

Tình yêu trong bài thơ không hiện lên bằng những lời thề hẹn, mà bằng cảm giác rất thật: cái nắm tay, hơi ấm, những đêm dài mất ngủ. Đó là tình cảm từng rực rỡ, từng cháy hết mình, và giờ chỉ còn sót lại những mảnh ký ức đau đáu. Nhưng chính sự giản dị đó lại làm tình yêu trong bài thơ trở nên vĩnh cửu.

Không gian Hà Nội trong thơ cũng không phải là Hà Nội hiện đại sôi động, mà là một Hà Nội trầm lắng, sâu thẳm trong ký ức. Những quán cà phê ven đường, những gánh hàng rong, hay mùi kẹo vừng ngày nào – tất cả đều là dấu ấn không thể thay thế của một thời tuổi trẻ đã sống hết mình với yêu thương.

Bài thơ khép lại với cảm giác lặng thầm. Mùa thu không còn vẹn nguyên như xưa, phố cũ cũng đã rêu phong, nhưng trong lòng người vẫn còn run rẩy khi nhớ lại những mùa xưa. Tình yêu có thể mất, nhưng những gì ta từng dành trọn vẹn cho ai đó sẽ luôn sống mãi trong thơ, trong ký ức và trong chính bản thân mình.

Bài văn mẫu 3

Mỗi bài thơ hay đều mang một hơi thở riêng biệt, và “Viết tặng những mùa xưa” của Trương Nam Hương chính là hơi thở của những kỷ niệm lặng lẽ, nhưng sâu đậm. Đọc bài thơ, người ta không chỉ cảm nhận được sự tiếc nuối mà còn nhìn thấy tình yêu, thời gian, và Hà Nội cũ như đang sống dậy.

Hoa sữa – loài hoa thường nở rộ vào những ngày thu – không chỉ hiện diện trong không gian, mà còn bám riết trong tâm tưởng. Mùi hương ấy dường như gợi mở cho một dòng ký ức ùa về, với lá rơi, gió lạnh và những ngày tháng đã lùi xa.

Điều đẹp nhất trong bài thơ có lẽ là cảm xúc yêu thương chưa bao giờ cũ. Những hình ảnh đời thường như hơi ấm bàn tay, mười năm thao thức hay chiếc khăn len cũ kỹ đều gói trọn trong đó một tình yêu chân thành và sâu lắng. Không cần phô trương, cũng chẳng cần ủy mị, tình yêu ấy vẫn cứ neo vào lòng người đọc bằng những chi tiết nhỏ bé mà đầy sức gợi.

Hà Nội trong thơ không chỉ là không gian sống, mà là nơi cất giữ kỷ niệm. Quán cà phê quen thuộc, vỉa hè cũ, tiếng xe đạp lướt qua hay một chút ngọt ngào của kẹo vừng – tất cả làm nên một thành phố chỉ còn tồn tại trong hồi tưởng.

Kết thúc bài thơ là nỗi buồn man mác về thời gian. Có những điều đã không thể giữ, có những người đã không còn cạnh bên, nhưng tình cảm dành cho họ vẫn nguyên vẹn như buổi đầu. Có lẽ, đó chính là lý do để nhà thơ viết tặng… những mùa xưa.

Yêu thích

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *