Đề 2: Viết bài văn phân tích nhân vật Phrăng trong truyện ngắn “Buổi học cuối cùng” của nhà văn An-phông-xơ Đô-đê.
Dàn ý
Mở bài:
* Giới thiệu nhân vật và nêu ngắn gọn ấn tượng ban đầu của em về nhân vật.
– An-phông-xơ Đô-đê là một cây bút truyện ngắn nổi tiếng của văn học Pháp. Truyện của ông thường giản dị nhưng rất đằm thắm, thể hiện một tấm lòng gắn bó tha thiết sâu nặng với quê hương đất nước. “Buổi học cuối cùng” là một tác phẩm như thế.
– “Buổi học cuối cùng” của An-phông-xơ Đô-đê là những lời tâm sự hồn nhiên, ngây thơ nhưng vô cùng xúc động của chú bé Phrăng về buổi học Pháp văn cuối cùng.
– Hình ảnh cậu học trò nhỏ hồn nhiên, tinh nghịch, nhiều xúc cảm đã để lại cho các bạn nhỏ nhiều mến yêu.
Thân bài:
* Bối cảnh và những mối quan hệ làm nổi bật đặc điểm nhân vật.
– Truyện đưa chúng ta đến một ngôi trường làng vùng An-dát để chứng kiến một câu chuyện đầy xúc động đó là buổi học Pháp văn cuối cùng. Nó được diễn ra trong con mắt quan sát và cảm xúc, suy ngẫm của cậu học trò nhỏ Phrăng và được kể lại bằng chính lời kể của cậu bé.
* Những đặc điểm nổi bật của nhân vật
Đặc điểm 1: Phrăng là một cậu học trò nghịch ngợm lại lười học.
– Cậu thường trốn học đi chơi ngoài đồng nội. Đối với cậu, bầu trời trong trẻo, chim sáo hót ven rừng trên đồng cỏ như có một mãnh lực ghê gớm, có sức cám dỗ hơn là những phân từ tiếng Pháp.
– Buổi sáng hôm ấy, Phrăng đi học muộn “đã quá trễ giờ đến lớp, tôi rất sợ bị quở mắng, càng sợ vì thầy Ha-men đã dặn trước rằng thầy sẽ hỏi bài chúng tôi về các phân từ mà tôi chẳng thuộc lấy một chữ”.
– Tiết trời đẹp và thiên nhiên có sức cuốn hút kì diệu làm cho cậu cảm thấy thích thú, nhưng Phrăng đã cưỡng lại được và một mạch chạy đến trường. Khi đi qua trụ sở xã, mọi người tụ tập rất đông với bầu không khí đầy căng thẳng, họ đứng ở bảng dán cáo thị – nơi thường đăng những tin chẳng lành: thất trận, các mệnh lệnh của chỉ huy Đức, Phrăng nghĩ “Lại có chuyệnn gì nữa đây?”, rồi hổn hển thở dốc, bước vào khoảnh sân nhỏ nhà thầy Ha-men với bao lo lắng, sợ hãi.
– Khi đến lớp học, Phrăng đã cảm nhận được mọi điều đang diễn ra thật kì lạ. Nếu thông thường buổi học là những “tiếng ồn ào như chợ vỡ vang ra tận ngoài phố” “tiếng ngăn bàn đóng mở”… thì hôm nay tất cả chỉ là sự yên lặng, các bạn của cậu đều đã ngồi vào chỗ. Đặc biệt hơn nữa, thầy Ha-men đối xử ân cần với Phăng thay vì giận dữ khi cậu bé đi học muộn: “Phăng, vào chỗ nhanh lên con, lớp sắp bắt đầu học mà vắng mặt con” . Trước thái độ ân cần, dịu dàng của thầy giáo, cậu mới hơi hoàn hồn và nhận ra thầy Ha-men ăn vận thật đẹp đẽ, sang trọng. Thầy mặc bộ quần áo chỉ dành cho những dịp quan trọng: chiếc áo rơ-đanh-gốt, màu xanh lục, diềm lá sen gấp nếp mịn và đội cái mũ tròn bằng lụa đen thêu, cùng với đó là sự xuất hiện của những người lớn tuổi.
Đặc điểm 2: Nhân vật Phrăng cậu bé có tình yêu Tổ quốc sâu sắc:
– Trong buổi học cuối cùng Phrăng đã biết ân hận về lỗi lầm của mình, tỏ ra giận dữ với quân chiếm Phố chiếm đóng và bắt đầu ham mê học tiếng Pháp: Lòng yêu nước.
– Lớp học buổi hôm ấy khác thường mọi ngày và trang trọng hơn, điều khiến Phrăng ngạc nhiên hơn là ở cuối lớp, trên những hàng ghế thường bỏ trống, dân làng cũng đến ngồi học lặng lẽ như những cậu học trò trong lóp, ai nấy vẻ mặt buồn rầu.,.
– Buổi học bắt đầu, thầy Ha-men vẫn giọng dịu dàng và trang trọng đã thông báo đây là buổi học Pháp văn cuối cùng. Nghe những điều thầy thông báo Phăng cảm thấy choáng váng. Trước nỗi xúc động tột cùng, cậu bé đã không kìm được cảm xúc mà bật lên tiếng nguyền rủa: “A! Quân khốn nạn…” – lời nói ấy không còn là của một chú bẻ ngây thơ, mà đó là lời của một con người yêu nước.
– Sau giây phút ấy Phrăng đã vô cùng hối hận, đau đớn và tự giận mình về thời gian đã bỏ phí, về những buổi trốn học đi bắt tổ chim hoặc trượt băng trên hồ.
– Cậu đau lòng khi nghĩ tới chuyện phải giã từ những quyển ngữ pháp, những quyển thánh sử. Phrăng quên cả những lời thầy mắng mỏ khi không thuộc bài.
– Trong lúc Phrăng đang suy nghĩ mông lung thì nghe tiếng thầy gọi tên mình. Cảm giác hồi hộp, lo lắng đan xen cả sợ hãi trào dâng trong lòng cậu bởi cậu chưa thuộc bài thầy giáo giao “tôi lúng túng ngay từ đầụ và tôi cứ đung đưa người trước chiếc ghế dài, lòng rầu rĩ, không dám ngẩng đầu lên”.
– Tất cả nỗi lo sợ vụt tan biến, biết cậu không đọc thuộc những quy tắc về phân từ, nhưng thầy giáo không trách mắng “Phrăng ạ, thầy sẽ không mắng con đâu, con bị trừng phạt thế là đủ rồi”… Sau đó, thầy giảng giải cho Phrăng và các cậu học trò hiểu hoãn việc học là một tai hoạ lớn. Song điều làm Phrăng cảm thấy xúc động là khi thầy Ha men giảng giải về tiếng Pháp. Thầy nói rằng đó là thứ ngôn ngữ hay nhất thế giới, trong sáng nhất thế giới và vững vàng nhất: “Khi một dân tộc rơi vào vòng nô lệ, chừng nào họ vẫn giữ vững tiếng nói của mình thì chẳng khác gì nắm được chìa khoá chốn lao tù… ”
– Buổi học cuối cùng thật ý nghĩa đối với Phrăng “Tôi kinh ngạc thấy sao mình hiểu đến thế… chưa bao giờ mình chăm chú lắng nghe đến thế”. Cậu theo dõi từng động tác của thầy Ha-men và cảm thấy kính trọng, thương yêu, xót xa “con người tội nghiệp hắn phải nát lòng biết mấy khi giã tù’ tất cả những vật ấy..Và buổi học cuối cùng ấy sẽ khắc ghi sâu đậm trong tâm trí Phrăng và những cậu học trò cùng dân làng vùng An-dát này.
– Đến khi tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ vang lên, thầy Ha-men trở nên xúc động không nói nên lời: “Các bạn, hỡi các bạn, tôi… tôi…”. Và thầy đã quay về phía bảng, cầm lấy viên phấn và viết một dòng chữ: “NƯỚC PHÁP MUÔN NĂM”. Dòng chữ của thầy Ha -me khiến Phrăng rất xúc động, khơi dậy trong lòng cậu và những đứa trẻ nghèo nơi đây tình yêu Tổ quốc, yêu. Tình yêu ấy được biểu hiện cụ thể bằng tình yêu tiếng nói của dân tộc của thầy Ha-men, của những cậu học trò, của dân làng vùng An-dát.
*Nghệ thuật xây dựng nhân vật (cách sử dụng chi tiết, ngôn ngữ, biện pháp nghệ thuật…)
– “Buổi học cuối cùng” của An-phông-xơ Đô-đê được viết ở ngôi thứ nhất. Điều đó khiến nó giống như là một cuốn tự truyện của cậu bé Phrăng. Những suy nghĩ và cảm nhận của cậu bé đã tạo nên tính chân thật và giàu cảm xúc cho truyện.
– Ngòi bút An-Phông-xơ Đô-đê đặc biệt tinh tế khi thế hiện tâm trạng và tình cảm của nhân vật.
– Ngôn ngữ dung dị nhưng sâu sắc, giàu sức biểu cảm đã thể hiện trọn vẹn tình yêu nước của các nhân vật.
– Với những lời độc thoại nội tâm sâu sắc, truyện “Buổi học cuối cùng” đã cho người đọc cảm nhận về tầm quan trọng của ngôn ngữ mẹ đẻ đối với một dân tộc. Từ đó nhà văn cũng đặt ra trách nhiệm lớn lao của mỗi người dân trước việc bảo vệ ngôn ngữ của dân tộc.
* Ý nghĩa của hình tượng nhân vật:
– Phrăng là một cậu bé hồn nhiên, trong sáng nhưng giàu cảm xúc; có tình yêu đối với thầy giáo Ha-men và yêu tiếng mẹ đẻ. Đó là những biểu hiện của một con người tình nghĩa, yêu Tổ quốc.
– Buổi học cuối cùng” là một trong những tác phẩm vô cùng nổi tiếng của An-phông- xơ Đô-đê. Tác phẩm đã thể hiện giá trị nhân văn sâu sắc của tác giả.
– Bằng cách diễn đạt giản dị nhưng lôi cuốn, truyện đã đặt ra vấn đề có ý nghĩa muôn đời đó chính là lòng yêu nước gắn liền với tình yêu tiếng mẹ đẻ. Qua đó tác giả muốn nhấn mạnh chân lí: giáo dục lòng yêu nước từ những gì bình dị, nhỏ bé nhất.
III. Kết bài:
*Nêu những bài học, suy nghĩ, ấn tượng sâu sac mà nhân vật đế lại trọng tâm trí em.
– “Buổi học cuối cùng” là một tác phẩm hay, phản ánh niềm tự hào về tiếng Pháp và lòng yêu nước thiết tha của người dân nước Pháp.
– Hình ảnh chú bé Phrăng được tác giả miêu tả rất thành công, để lại ấn tượng trong lòng người đọc.