📘 Tải 100+ tài liệu nghị luận văn học, 100+ đề thi học sinh giỏi ... chỉ 1 Click

Em hãy viết bài văn cảm nghĩ về mái trường của em

Đề bài: Em hãy viết bài văn cảm nghĩ về mái trường của em. (Vận dụng cao)

Dàn ý chi tiết

– Bộc lộ cảm xúc chung với mái trường của em.

– Cảm nghĩ của em qua vài nét ấn tượng về vẻ đẹp của ngôn trường: Hàng phượng vĩ xanh tốt; Những dãy phòng học…

– Cảm nghĩ về những kỉ niệm sâu sắc với ngôi trường.

  • Ngày đầu tiên tới trường (bỡ ngỡ, rụt rè…)
  • Kỉ niệm với bạn bè: (chia nhau cái bánh, cái kẹo, giúp đỡ nhau học tập, gắn bó như anh em…)
  • Kỉ niệm với thầy cô: dạy dỗ em nên người, hình thành nhân cách, quan tâm tới học sinh, truyền đạt những kiến thức bổ ích…

– Khẳng định tình cảm, cảm xúc của em dành cho mái trường

Bài văn mẫu tham khảo

Mỗi người đều có một nơi để nhớ, để thương — nơi lưu giữ những năm tháng trong sáng và đẹp đẽ nhất của tuổi học trò. Với em, đó chính là mái trường thân yêu, nơi vang lên tiếng cười, tiếng trống trường rộn rã, nơi em được học tập, được lớn lên và được sống trong tình yêu thương của thầy cô, bạn bè.

Ngôi trường của em nằm trên con đường nhỏ rợp bóng cây xanh. Mỗi sáng, khi bước qua cổng trường, lòng em lại thấy bình yên lạ thường. Hàng phượng vĩ hai bên sân đã trở thành chứng nhân cho bao thế hệ học trò. Mùa hè, hoa phượng nở đỏ rực cả góc trời, tiếng ve râm ran như khúc nhạc chia tay tuổi học trò. Còn những buổi sáng mùa thu, sương giăng nhẹ qua tán lá, sân trường thoảng mùi cỏ mới cắt, khiến em thấy như mình đang bước vào một thế giới dịu dàng và thân thuộc.

Dãy lớp học của em tuy không quá lớn nhưng luôn ngập tràn tiếng nói cười. Mỗi phòng học đều là một “ngôi nhà nhỏ”, nơi thầy cô truyền cho chúng em không chỉ tri thức mà còn là niềm tin, khát vọng và ước mơ. Trên bục giảng, cô giáo giọng nói ấm áp giảng từng bài toán, từng câu thơ. Dưới hàng ghế, chúng em chăm chú ghi chép, có khi bật cười vì một câu đùa của thầy cô, có khi lặng đi vì một bài học sâu sắc về cuộc sống. Tất cả những khoảnh khắc ấy, giản dị mà đáng quý biết bao!

Mỗi góc nhỏ của trường đều chứa đựng những kỷ niệm mà em không thể nào quên. Sân bóng nơi những buổi chiều bạn bè cùng nhau đá bóng, những tiếng reo hò giòn giã khi có bàn thắng. Hàng ghế đá dưới gốc bàng là nơi em và bạn thân thường ngồi ôn bài, trò chuyện hay chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn tuổi học trò. Cây bàng già ấy dường như cũng hiểu và dõi theo từng bước trưởng thành của chúng em.

Nhưng có lẽ, điều khiến em yêu nhất ở mái trường này chính là tình thầy trò và tình bạn. Thầy cô không chỉ là người dạy chữ, mà còn là những người cha, người mẹ thứ hai, luôn lo lắng, dạy dỗ và chở che cho học sinh. Còn bạn bè — những người cùng em trải qua bao buổi học, bao lần thi cử, những trận cười không dứt và cả những giọt nước mắt vì chia tay — đã trở thành một phần ký ức thật đẹp trong đời.

Mỗi khi mùa hạ đến, tiếng trống tan trường vang lên trong nắng, em lại thấy lòng mình dâng lên nỗi bâng khuâng khó tả. Thời gian trôi nhanh quá, chẳng mấy chốc những năm học dưới mái trường này sẽ khép lại. Em biết rồi sẽ có ngày phải rời xa nơi này, nhưng những hàng phượng, những lớp học, tiếng giảng bài của thầy cô và nụ cười của bạn bè vẫn sẽ mãi khắc sâu trong trái tim em.

Mái trường em yêu không chỉ là nơi học tập, mà còn là một phần tuổi thơ, là ngôi nhà thứ hai nuôi dưỡng tâm hồn, ươm mầm những ước mơ đầu đời. Dù mai này em có đi xa đến đâu, hình ảnh ngôi trường thân yêu ấy vẫn sẽ là một kỷ niệm đẹp, là nơi em luôn muốn quay về — nơi lưu giữ những năm tháng hồn nhiên và trong trẻo nhất của đời người học sinh.

 

Yêu thích

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Mở trang