📘 Tải 100+ tài liệu nghị luận văn học, 100+ đề thi học sinh giỏi ... chỉ 1 Click

NLVH về ý kiến của nhà phê bình văn học Lê Ngọc Trà: “Nghệ thuật bao giờ cũng là tiếng nói của tình cảm con người, là sự tự giãi bày và gửi gắm tâm tư”

Đề bài: Nhà phê bình văn học Lê Ngọc Trà cho rằng: “Nghệ thuật bao giờ cũng là tiếng nói của tình cảm con người, là sự tự giãi bày và gửi gắm tâm tư”.

Hãy làm sáng tỏ ý kiến trên qua bài thơ sau:

KHÔNG CÓ GÌ TỰ ĐẾN ĐÂU CON

Không có gì tự đến đâu con.

Quả muốn ngọt phải tháng ngày tích nhựa

Hoa sẽ thơm khi trải qua nắng lửa.

Mùa bội thu phải một nắng hai sương,

Không có gì tự đến dẫu bình thường.

Phải bằng cả bàn tay và nghị lực

Như con chim suốt ngày chọn hạt,

Năm tháng bao dung khắc nghiệt lạ kỳ.

 

Dẫu bây giờ cha mẹ đôi khi,

Có nặng nhẹ yêu thương và giận dỗi.

Có roi vọt khi con hư và có lỗi

Thương yêu con, đâu đồng nghĩa với nuông chiều!

Đường con đi dài rộng biết bao nhiêu…

Năm tháng nụ xanh giữ cây vươn thẳng,

Trời cao đó nhưng chẳng bao giờ lặng,

Chỉ có con mới nâng nổi chính mình.

 Chẳng có gì tự đến … Hãy đinh ninh.

NLVH về ý kiến của nhà phê bình văn học Lê Ngọc Trà: "Nghệ thuật bao giờ cũng là tiếng nói của tình cảm con người, là sự tự giãi bày và gửi gắm tâm tư"

Dàn ý NLVH về câu nói của nhà phê bình văn học Lê Ngọc Trà: “Nghệ thuật bao giờ cũng là tiếng nói của tình cảm con người, là sự tự giãi bày và gửi gắm tâm tư”. 

I. MỞ BÀI

– Giới thiệu vấn đề nghị luận: Nghệ thuật luôn gắn liền với con người, phản ánh tâm tư, tình cảm và khát vọng của con người.

– Dẫn dắt đến nhận định của nhà phê bình văn học Lê Ngọc Trà: “Nghệ thuật bao giờ cũng là tiếng nói của tình cảm con người, là sự tự giãi bày và gửi gắm tâm tư”.

– Khẳng định ý nghĩa sâu sắc của nhận định này trong đời sống nghệ thuật và văn học.

Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống con người, phản ánh những cảm xúc, suy tư và khát vọng sâu xa nhất của tâm hồn.Từ bao đời nay, nghệ thuật không chỉ là phương tiện biểu đạt mà còn là nơi lưu giữ những giá trị tinh thần cao đẹp. Nhà phê bình văn học Lê Ngọc Trà từng khẳng định: “Nghệ thuật bao giờ cũng là tiếng nói của tình cảm con người, là sự tự giãi bày và gửi gắm tâm tư”. Câu nói này không chỉ phản ánh bản chất của nghệ thuật mà còn nhấn mạnh vai trò của nó trong việc kết nối và bồi đắp đời sống tinh thần của con người. Vậy vì sao nghệ thuật lại mang trong mình sức mạnh ấy? Hãy cùng tìm hiểu sâu hơn trong bài viết này.

>>> Xem thêm: Cách phân tích đề bài nghị luận văn học hay, chi tiết 

II. THÂN BÀI

1. Giải thích nhận định

– Nghệ thuật là toàn bộ các sáng tác thuộc các lĩnh vực như văn chương, hội họa, âm nhạc, điêu khắc…

– “Tiếng nói của tình cảm con người”: Nghệ thuật thể hiện những cảm xúc chân thực, những tâm tư sâu kín của con người.

– “Sự tự giãi bày và gửi gắm tâm tư”: Mỗi tác phẩm nghệ thuật là nơi nghệ sĩ gửi gắm tình cảm, suy tư, trăn trở của mình về cuộc sống và con người.

– Nhận định khẳng định nội dung cốt lõi của nghệ thuật chính là tình cảm và tâm tư con người.

2. Bàn luận, lý giải vấn đề

a) Xuất phát từ đặc trưng của văn học và nghệ thuật

– Văn học không chỉ phản ánh hiện thực mà còn thể hiện tư tưởng, tình cảm, khát vọng của con người.

– Nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ, họa sĩ… luôn đặt vào tác phẩm của mình những cảm xúc chân thành nhất.

Ví dụ: Nguyễn Du với “Truyện Kiều” không chỉ kể một câu chuyện mà còn gửi gắm những nỗi niềm thương cảm với con người bất hạnh.

b) Xuất phát từ quá trình sáng tạo của nghệ sĩ

– Nghệ sĩ sáng tạo dựa trên những cảm xúc, rung động trước cuộc đời.

– Tác phẩm nghệ thuật chính là phương tiện để họ giãi bày nỗi lòng, chia sẻ với mọi người.

Ví dụ: Xuân Quỳnh với “Sóng” đã thể hiện tâm tư của một người phụ nữ đang yêu.

c) Xuất phát từ người tiếp nhận nghệ thuật

– Người đọc, người nghe, người xem nghệ thuật luôn mong muốn tìm thấy sự đồng điệu về tâm hồn.

– Một tác phẩm hay sẽ khơi gợi cảm xúc, đánh thức những tình cảm sâu kín trong lòng người thưởng thức.

Ví dụ: Bài thơ “Tôi yêu em” của Puskin đã lay động biết bao trái tim bởi tình yêu chân thành và cao thượng.

d) Xuất phát từ chức năng của nghệ thuật

– Nghệ thuật không chỉ phản ánh hiện thực mà còn có chức năng giáo dục, bồi đắp tâm hồn, giúp con người sống nhân văn hơn.

– Nghệ thuật đánh thức sự đồng cảm, sẻ chia, yêu thương, khát vọng hướng tới cái đẹp và chân thiện mỹ.

Ví dụ: “Lão Hạc” của Nam Cao giúp người đọc thấu hiểu số phận bi kịch của những con người nghèo khổ.

III. KẾT BÀI

– Khẳng định lại giá trị của nhận định: Nghệ thuật là tiếng nói của tình cảm, giúp con người giãi bày tâm tư, kết nối tâm hồn.

– Nghệ thuật chân chính luôn xuất phát từ trái tim và chạm đến trái tim.

– Mỗi người khi sáng tạo hoặc thưởng thức nghệ thuật hãy biết trân trọng những giá trị tinh thần mà nghệ thuật mang lại.

Nghệ thuật không đơn thuần là sự phản ánh hiện thực mà còn là tiếng nói chân thành của tâm hồn con người. Chính qua nghệ thuật, con người có thể giãi bày những tình cảm thầm kín, chia sẻ những khát vọng và lý tưởng cao đẹp. Nghệ thuật đích thực luôn xuất phát từ cảm xúc và đi vào lòng người bằng chính sự rung động chân thật ấy. Vì thế, mỗi tác phẩm nghệ thuật có giá trị không chỉ ghi dấu ấn của người sáng tạo mà còn để lại những âm vang sâu lắng trong tâm hồn người thưởng thức. Chúng ta hãy biết trân trọng và tiếp nhận nghệ thuật bằng trái tim rộng mở, để từ đó hiểu hơn về chính mình và thế giới xung quanh.

Bài văn mẫu

Trong văn học, nghệ thuật không đơn thuần là những sáng tạo hình thức hay chỉ để thỏa mãn cảm quan thẩm mỹ, mà là tiếng nói tâm hồn, nơi con người tìm đến để trải lòng, để gửi gắm những nỗi niềm. Nhà nghiên cứu Lê Ngọc Trà từng khẳng định: “Nghệ thuật bao giờ cũng là tiếng nói của tình cảm con người, là sự tự giãi bày và gửi gắm tâm tư.” Đây không chỉ là một nhận định sâu sắc mà còn là chìa khóa để chúng ta hiểu rõ hơn về vai trò và giá trị của nghệ thuật trong đời sống nhân sinh. Qua đó, chúng ta nhận thấy rõ mối quan hệ mật thiết giữa người sáng tạo và tác phẩm, cũng như giữa người thưởng thức và những cảm xúc mà tác phẩm mang lại. Hãy cùng cô Diệu Thu làm sáng tỏ điều này nhé!
Lời nhận định của Lê Ngọc Trà: “Nghệ thuật bao giờ cũng là tiếng nói của tình cảm con người, là sự tự giãi bày và gửi gắm tâm tư” đã làm sáng tỏ một trong những bản chất cơ bản nhất của nghệ thuật. Nghệ thuật không phải là sự sắp xếp hình thức khô khan mà luôn chứa đựng bên trong những cảm xúc, tình cảm chân thành của người sáng tạo. Chính vì vậy, nghệ thuật chân chính luôn mang một sức sống mãnh liệt, một sức cuốn hút và lay động lòng người.
Trước hết, nghệ thuật là tiếng nói của tình cảm con người. Điều này có nghĩa là mọi tác phẩm nghệ thuật đều bắt nguồn từ cảm xúc, tình cảm của con người. Người nghệ sĩ, trong quá trình sáng tạo, không chỉ sử dụng tri thức hay kỹ năng mà còn phải dồn hết những cảm xúc sâu kín nhất của mình vào tác phẩm. Ví như trong văn học, những tác phẩm nổi tiếng không chỉ ghi lại hình ảnh, sự kiện mà còn thể hiện trọn vẹn nỗi niềm của người viết. Chúng ta có thể thấy rõ điều này qua các tác phẩm của Nguyễn Du. Trong Truyện Kiều, tác giả không chỉ thuật lại cuộc đời của Thúy Kiều mà còn gửi gắm vào đó những nỗi đau khổ, sự đồng cảm sâu sắc với số phận con người. Chính những tình cảm chân thành này đã tạo nên giá trị nhân văn của tác phẩm, làm nên sức sống trường tồn của “Truyện Kiều” suốt hàng trăm năm.
Nghệ thuật là sự tự giãi bày và gửi gắm tâm tư. Như một bản nhạc, một bức tranh, hay một bài thơ, tất cả đều là cách người nghệ sĩ bộc lộ những nỗi niềm, suy tư hay những tâm sự khó nói thành lời. Đối với người nghệ sĩ, sáng tác là cách để giải thoát khỏi những băn khoăn, day dứt trong lòng. Chẳng hạn, trong bài thơ “Tống Biệt Hành” của Thâm Tâm, tác giả đã thể hiện nỗi đau xót và sự tiếc nuối của một người tiễn đưa kẻ ra đi. Hình ảnh “đưa người ta không đưa qua sông” là sự tự giãi bày đầy ám ảnh của Thâm Tâm về những cuộc chia ly đầy tiếc nuối, về sự luyến lưu trước cảnh biệt ly.
Ngoài ra, trong nghệ thuật hội họa, những bức tranh của Vincent van Gogh không chỉ là những mảng màu và hình khối, mà còn là cách ông bộc lộ sự cô đơn, khát khao giao tiếp và những mâu thuẫn nội tâm. Chính sự tự giãi bày ấy đã tạo nên nét riêng biệt trong nghệ thuật của Van Gogh, khiến mỗi tác phẩm của ông như một dòng nhật ký đầy màu sắc và cảm xúc.
Nghệ thuật là cầu nối giữa tâm hồn người sáng tạo và người thưởng thức. Những gì mà người nghệ sĩ muốn giãi bày và gửi gắm sẽ tìm được sự đồng cảm từ người đọc, người xem thông qua tác phẩm. Khi thưởng thức một bài thơ hay, một bản nhạc sâu lắng, người đọc như thấy mình đang lắng nghe những lời tâm sự từ chính trái tim của tác giả. Từ đó, cảm xúc giữa người sáng tác và người thưởng thức được hòa quyện, tạo nên những rung động mạnh mẽ. Chẳng hạn, khi đọc “Cảnh ngày hè” của Nguyễn Trãi, ta không chỉ thấy được cảnh thiên nhiên tươi đẹp mà còn cảm nhận được tấm lòng yêu nước, thương dân của nhà thơ, ẩn chứa sau những hình ảnh tự nhiên, bình dị. Nhờ đó, người đọc không chỉ thưởng thức cái đẹp của cảnh vật mà còn cảm nhận được tấm lòng cao cả của tác giả.
Cuối cùng, nghệ thuật không chỉ là sự phản ánh cuộc sống mà còn là nơi con người tìm thấy bản thân, tìm thấy niềm an ủi và động lực. Khi nhà thơ Hàn Mặc Tử viết về những cơn đau của bệnh tật, về những nỗi ám ảnh và khát khao sống trong những năm tháng cuối đời, đó không chỉ là sự giãi bày mà còn là cách ông đối diện và vượt qua nỗi đau. Những bài thơ như “Đây thôn Vĩ Dạ”, “Mùa xuân chín”… không chỉ là nơi Hàn Mặc Tử gửi gắm tâm tư mà còn là lời nhắc nhở về khát vọng sống mãnh liệt của con người.
Từ tất cả những phân tích trên, chúng ta có thể thấy rằng nhận định của Lê Ngọc Trà không chỉ đúng với văn học mà còn đúng với mọi loại hình nghệ thuật. Nghệ thuật là sự phản ánh chân thực nhất của tâm hồn con người, là nơi cảm xúc được bộc lộ, được giãi bày và được lan tỏa. Chính điều này đã tạo nên giá trị vĩnh cửu cho nghệ thuật. Một tác phẩm nghệ thuật chân chính không chỉ có giá trị thẩm mỹ mà còn là nơi chứa đựng những thông điệp, tình cảm sâu sắc từ người sáng tạo.
Như vậy, nghệ thuật chân chính không chỉ là sự kết hợp của kỹ thuật và tài năng mà còn là sự gửi gắm tình cảm, tâm tư của con người. Nhận định của Lê Ngọc Trà đã giúp chúng ta hiểu rõ hơn về vai trò của nghệ thuật trong cuộc sống và giá trị tinh thần mà nghệ thuật mang lại. Chính nhờ những cảm xúc chân thành và sâu sắc ấy, nghệ thuật đã trở thành một phần không thể thiếu của đời sống nhân loại, làm phong phú thêm thế giới tinh thần và nâng cao giá trị nhân văn.
Nguồn: Lê Trần Diệu Thu
Yêu thích

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *