📘 Tải 100+ tài liệu nghị luận văn học, 100+ đề thi học sinh giỏi ... chỉ 1 Click

Nghị luận phân tích một tác phẩm Tiếng đàn mưa

Mở bài, Kết bài cho Tiếng đàn mưa

Phân tích bài thơ “Tiếng đàn mưa” của Bích Khê:

Mưa hoa rụng, mưa hoa xuân rụng
 Mưa xuống lầu, mưa xuống thềm lan
Mưa rơi ngoài nẻo dặm ngàn
Nước non rả rích giọng đàn mưa xuân.

Lầu mưa xuống, thêm lan mưa xuống
Cùng nước non hoa rụng mưa xuân
Mưa rơi ngoài nội trên ngàn
Nghe trong ý khách giọt đàn mưa rơi.

Đầm mưa xuống nẻo đồi mưa xuống
Bóng dương tà rụng bóng tà dương
Hoa xuân rơi với bóng dương
Mưa trong ý khách mưa cùng nước non.

Rơi hoa kết mưa còn rả rích
Càng mưa rơi cánh tịch bóng dương
Bóng dương với khách tha hương
Mưa trong ý khách muôn hàng lệ rơi.

Để viết được mở bài và kết bài, trước hết học sinh cần nhận diện được:

  • Tác giả : Bích Khê
  • Tác phẩm : Tiếng đàn mưa
  • Vấn đề nghị luận: Phân tích bài thơ “Tiếng đàn mưa” của Bích Khê
  • Nội dung chính: Tác giả khắc họa một không gian mưa xuân huyền ảo tạo ra tiếng đàn da diết, qua đó thể hiện tâm trạng cô đơn, lạc lõng của nhân vật trữ tình
  • Phạm vi ngữ liệu: “Mưa hoa rụng, mưa hoa xuân rụng …Mưa trong ý khách muôn hàng lệ rơi.”

Học sinh có thể tham khảo 2 cách mở bài trực tiếp và gián tiếp sau:

Mở bài trực tiếp :

Bích Khê là một trong những nhà thơ tiêu biểu của phong trào Thơ Mới, ông đã thể hiện sự lãng mạn và sâu lắng của mình qua bài thơ “Tiếng đàn mưa”. Bằng cấu trúc thơ song thất lục bát, ông không chỉ khắc họa một không gian mưa xuân huyền ảo, mà còn truyền tải những cảm xúc cô đơn và hoài niệm của con người, mở ra trước mắt người đọc một không gian đầy nhạc điệu và cảm xúc sâu lắng. Ta có thể cảm nhận điều đó qua những câu thơ:

Mưa hoa rụng, mưa hoa xuân rụng

          Mưa trong ý khách muôn hàng lệ rơi.”

Mở bài gián tiếp:

Nhà phê bình Lê Ngọc Trà từng nhận xét  “Nghệ thuật bao giờ cũng là tiếng nói của tình cảm con người, là sự tự giãi bày và gửi gắm tâm tư” Thật vậy, ai đã từng đau đáu với nỗi đau của nàng Kiều ở lầu Ngưng Bích, ai đã từng thấu hiểu cảm giác cô liêu hiu quạnh của Huy Cận khi đứng trước đất trời, chắc hẳn sẽ cảm thấy đồng cảm với tâm trạng cô đơn, hoài niệm của nhân vật trữ tình dưới cơn mưa xuân trong bài thơ “Tiếng đàn mưa” của nhà thơ Bích Khê. Bằng tài năng nghệ thuật của mình, tác giả đã chạm đến trái tim bạn đọc bằng những câu thơ thật sâu lắng:

Mưa hoa rụng, mưa hoa xuân rụng

          Mưa trong ý khách muôn hàng lệ rơi.”

Kết bài :

“Tiếng đàn mưa” của Bích Khê đã trở thành một tác phẩm phản ánh sự kết hợp tinh tế giữa âm thanh và hình ảnh, giữa thiên nhiên và tâm trạng con người. Qua sự lặp lại của hình ảnh và âm thanh, bài thơ mang đến cho người đọc cảm giác về sự vô tận của thời gian và những nỗi niềm sâu kín của một tâm hồn đang tìm kiếm sự đồng điệu giữa mình và thế giới xung quanh. Bích Khê đã khéo léo lồng ghép tâm trạng của nhân vật trữ tình vào âm thanh của mưa, để mỗi giọt mưa rơi đều mang theo một phần của ký ức và cảm xúc, tạo nên một bản giao hưởng hoàn hảo của sự cô đơn, hoài niệm và nhạc cảm lãng mạn.

Mẫu 1

Mỗi khi mưa rơi, dường như cảm xúc trong mỗi người lại trở nên nhạy cảm hơn. Tiếng mưa đi kèm với những tâm trạng nhớ nhung, khắc khoải và những suy tư về cuộc sống. Cũng như chúng ta, đứng trước mưa mà xao xuyến nỗi lòng, Bích Khê đã đưa cảm xúc ấy vào chính tác phẩm của mình, bài thơ Tiếng đàn mưa.

Mở đầu bài thơ, tác giả đã gợi nên khung cảnh về một ngày mưa:

“Mưa hoa rụng, mưa hoa xuân rụng

Mưa xuống lầu, mưa xuống thềm lan

Mưa rơi ngoài nẻo dặm ngàn

Nước non rả rích giọng đàn mưa xuân.”

Sự vật như rơi rụng cùng những giọt mưa nặng hạt. Những giọt mưa rơi xuống, rơi xuống từng hạt rồi xuống “lầu”, xuống cả “thềm lan”. Mưa bao trùm mọi thứ xung quanh. Khung cảnh của một ngày mưa được tái hiện cùng sự rụng rơi của những sự vật. Một khung cảnh tả thực, được vẽ nên bằng chính ngòi bút của tác giả. Ông gọi tiếng những giọt mưa rơi ấy là “giọng đàn mưa xuân”. Mưa xuân, mùa mưa mang đến hạnh phúc, vậy nên tiếng mưa dưới mùa xuân nghe thấy tiếng đàn. Tiếng đàn ấy mang sức thôi miên con người, nghĩ v về những gì đã qua êm ái, những gì tốt đẹp còn vương lại trong tâm trí. Mưa rơi, bao phủ lên mọi nẻo, mọi chốn:

“Lầu mưa xuống, thêm lan mưa xuống

Cùng nước non hoa rụng mưa xuân

Mưa rơi ngoài nội trên ngàn

Nghe trong ý khách giọt đàn mưa rơi.”

Mưa rơi xuống lầu, lại rơi xuống thềm hoa lan xinh đẹp. Mưa rơi từ những cánh đồng tới những núi non suối thác. Một khung cảnh chỉ toàn những giọt nước mưa rửa trôi những thứ cũ để mang đến những cái mới lạ. “Nghe trong ý khách giọt đàn mưa rơi” đâu đó ta nghe thấy tiếng của nỗi lòng đầy tâm sự. Tiếng đàn có thể cất lên trong tiếng mưa chút buồn. Nó gợi lên cái tâm tư riêng khó đoán của người khách. Lúc vui lúc buồn, chỉ có thể là nhớ và tìm những hoài niệm xưa chốn cũ:

“Đầm mưa xuống nẻo đồi mưa xuống

Bóng dương tà rụng bóng tà dương

Hoa xuân rơi với bóng dương

Mưa trong ý khách mưa cùng nước non.”

Lại tiếp tục là một khổ thơ nói tới những nơi mưa rơi xuống, cảnh vật cũng rơi cũng rụng theo mưa. Khắp nẻo đồi thấy mưa rơi thành đầm. Khi mà mặt trời chuẩn bị lặn, cùng với những cánh hoa xuân, khung cảnh mờ ảo, hư thực mà đầy mơ mộng. Ta thấy được sự cảm nhận, tình yêu thiên nhiên sâu sắc mới có thể tinh ý nhận ra vẻ đẹp đến từ thiên nhiên dưới những cơn mưa như vậy. “Mưa trong ý khách mưa cùng nước non”, đâu đó ta thấy được tình yêu thiên nhiên, đất nước, nơi đang tồn tại của nhân vật. Chính những cung bậc cảm xúc và tình yêu thiên nhiên như vậy, mới nghe được tiếng mưa như một tiếng đàn và cũng mới thấu được cái đẹp mà thiên nhiên đem lại. Mượn cảnh mà cũng gợi được tình, gợi cái cảm xúc và suy tư:

“Rơi hoa kết mưa còn rả rích

Càng mưa rơi cánh tịch bóng dương

Bóng dương với khách tha hương

Mưa trong ý khách muôn hàng lệ rơi”.

Mưa rơi khơi nguồn cảm xúc. Sự cô đơn dưới “bóng dương” đã làm tâm trạng sầu càng thêm sầu, buồn càng thêm buồn. Sự cô đơn như bao trùm, cùng nỗi nhớ về vùng đất xưa mà “muôn hàng lệ rơi”. Khổ thơ cuối như lý giải cảm xúc của cả bài thơ. Sự buồn rầu, nhớ nhung, cô đơn đã biến tiếng mưa trở thành tiếng đàn, ngân lên khúc nhạc đầy xao xuyến, khắc khoải, đầy nỗi nhớ nhung đang tuôn chảy vào từng lớp cảm xúc và tâm hồn của “người khách tha hương”.

Bích Khê đã thành công sử dụng thể thơ song thất lục bát kết hợp với những ngôn từ giàu sức biểu cảm để nói lên tâm trạng một cách sâu sắc. Cùng với đó là những biện pháp tu từ gần gũi như liệt kê cảnh vật trong mưa, lặp đi lặp lại những cảnh vật và đặc biệt là từ “mưa” để nhấn mạnh không gian gợi nên cảm xúc. Kết hợp với giọng thơ nhẹ nhàng, đã gợi nên cảm xúc từng câu từng chữ cũng cứ nhẹ nhàng lướt trong tâm trí người đọc. Nói về nỗi nhớ, sự cô đơn mà không hề nặng nề về cảm xúc mà cứ nhẹ rơi như những giọt mưa mang âm thanh của tiếng đàn.

Tiếng đàn mưa đã thành công khắc họa nên tâm trạng của con người tha hương trước cảnh mưa rơi. Rời xa quê hương, cảm nhận được sự cô đơn mà cuộc sống mang lại, con người lại nhớ về những khung cảnh đầy quen thuộc. Nỗi khắc khaoir của một tâm hồn, mang một nỗi nhớ nhung xa vời. “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”, và khi người buồn, thì tiếng mưa rơi cũng trở thành một tiếng đàn buồn thương, xuyến xao và ngập tràn nỗi nhớ thương.

Bài thơ không dài, không dùng quá nhiều từ ngữ và chi tiết những vẫn đem lại đủ cả hình ảnh và những tâm tư tình cảm của nhân vật trữ tình. Một bài thơ hết sức thành công trong bút pháp nghệ thuật của Bích Khê.

Mẫu 2

Bàn về thơ Bích Khê, có nhận định rằng: “Thơ Bích Khê là kết quả đẹp đẽ của một tư duy nghệ thuật tích hợp, nhuần nhuyễn và tinh tế các yếu tố Đông, Tây trong sáng tác nghệ thuật. Bích Khê là một nhà thơ hy sinh toàn diện cho thơ.” Quả thực, chính sự “hy sinh toàn diện cho thơ” đã giúp những thi phẩm của nhà thơ Bích Khê chạm đến nếp cảm, nếp nghĩ của độc giả. Điều đó được thể hiện rõ qua đặc sắc nghệ thuật và nội dung tác phẩm “Tiếng đàn mưa”.
Đối với tác phẩm văn học, nhan đề không đơn thuần chỉ là một cái tên để mở đầu mà đó là nơi bao chứa hình tượng, nội dung tư tưởng của tác phẩm. Có thể nói, nhà thơ Bích Khê đã rất thành công khi đặt tên cho đứa con tinh thần của mình. Cụm từ “Tiếng đàn mưa” đa nghĩa, đó có thể là tiếng đàn cất lên trong mưa, hay tiếng mưa rơi có nhịp điệu, tiết tấu như tiếng đàn. Qua đó, người đọc như nghe được tiếng lòng, cảm xúc, tâm trạng của nhân vật trữ tình.
Trước hết, nhà thơ Bích Khê đã khắc họa sinh động cảnh mưa rơi (cùng với hoa) trong trang thơ của mình:
“Mưa hoa rụng, mưa hoa xuân rụng
Mưa xuống lầu, mưa xuống thềm lan
Hoa xuân rơi với bóng dương
Mưa trong ý khách mưa cùng nước non”
Là một người có tâm hồn nhạy cảm, thi sĩ đã không cưỡng lại được trước vẻ đẹp của thiên nhiên. Song hành cùng mưa là “hoa xuân rụng”, “xuống lầu”, “xuống thềm lan”, “ngoài nẻo dặm ngàn”, “nước non rả rích”, “giọng đàn”. Sự song hành ấy đã tạo nên bức tranh mưa tuyệt đẹp, đầy thi vị. Mưa rơi xuống ở bên lầu, ở thềm lan, ở ngoài nội trên ngàn và mưa còn rơi “trong ý khách”. Tiếng mưa rơi không chỉ là âm thanh của hiện tượng tự nhiên mà nó còn đồng điệu với tiếng lòng của nhân vật. Hình ảnh “bóng dương tà” cùng xuất hiện với “mưa rơi”, “hoa xuân rụng” đã tạo nên một bức tranh mặc dù thi vị, đẹp đẽ nhưng chứa đựng sự lụi tàn của thiên nhiên. Điều này đã làm toát lên khung cảnh, không gian u buồn man mác. Quả thực, sự hòa quyện hình ảnh mưa đổ, hoa rụng, bóng chiều tà, … đã tạo cho người đọc cảm nhận về một nỗi buồn mênh mang, những vẫn rất đẹp và đậm chất lãng mạn.
Đuy Be Lây quan niệm rằng: “Thơ là người thư kí trung thành của những trái tim”. Chính vì lẽ đó, khi đến với thơ, người đọc cảm nhận được những dòng cảm xúc chân thành nhất của người thi sĩ. Và khi đọc những vần thơ cuối của tác phẩm “Tiếng đàn mưa”, người đọc cảm nhận được tâm trạng của người khách tha hương:
“Đầm mưa xuống nẻo đồi mưa xuống
Bóng dương tà rụng bóng tà dương
Hoa xuân rơi với bóng dương
Mưa trong ý khách mưa cùng nước non”
Khung cảnh mưa rơi không ngớt mặc dù “rơi hoa hết”, “tịch bóng dương” đã càng tô đậm nỗi u sầu của nhân vật trữ tình. Khi chỉ còn “bóng dương với khách tha hương” thì sự cô đơn, lạnh lẽo như đẩy lên tột cùng. Ý thơ “Mưa trong ý khách muôn hàng lệ rơi” đã thể hiện chân thực tâm trạng của người khách tha hương hòa quyện vào cảnh mưa, mưa rơi ngoài kia mà cũng như mưa rơi trong lòng. Nếu như trong ba khổ thơ đầu, “nước non” gắn với những hình ảnh đẹp nhưng đượm buồn thì ở hai câu thơ cuối “nước non” không xuất hiện trực tiếp nhưng lại được gợi nhắc qua hình ảnh “khách tha hương”. Hai câu thơ “Hoa xuân rơi với bóng dương/ Mưa trong ý khách mưa cùng nước non” như tiếp nối, hô ứng, đồng vọng, hòa nhịp với hình ảnh “non nước” trong ba khổ thơ đầu. Cảnh và tình hòa vào một trong nỗi buồn thương vô tận. Đặt vào hoàn cảnh ra đời của bài thơ (nước ta đang chịu ách đô hộ của Thực dân Pháp) thì tâm trạng buồn thương, day dứt đã thể hiện cho tấm lòng của một nhà thơ yêu nước. Tấm lòng yêu nước của nhà thơ Bích Khê dường như đồng điệu với tấm lòng của nhà thơ Huy Cận:
“Lòng quê dợn dợn vời con nước,
Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.”
(Tràng Giang, Huy Cận)
Có thể khẳng định rằng, bài thơ “Tiếng đàn mưa” của nhà thơ Bích Khê là “một phát minh về hình thức và khám phá về nội dung”. Bài thơ được viết theo thể thơ song thất lục bát. Các yếu tố thanh điệu, vần, nhịp kết hợp với hệ thống từ ngữ, hình ảnh giàu sức gợi, được lặp lại nhiều lần với ý đồ riêng đã góp phần tạo tính nhạc cho bài thơ. Các biện pháp tu từ điệp từ, chơi chữ, ẩn dụ, … đã góp phần làm cho các câu thơ thêm sinh động, hấp dẫn. Qua đó, tác giả đã thể hiện thành công vẻ đẹp mong manh, tinh tế của bức tranh mưa xuân. Đồng thời, Bích Khê cũng tái hiện chân thực tâm trạng u buồn, sự cô đơn và nỗi nhớ quê hương sâu sắc của kẻ xa xứ.
Bằng những vần thơ đầy lắng đọng, “chín đỏ cảm xúc”, nhà thơ Bích Khê đã để lại trong lòng bạn đọc nhiều ấn tượng sâu sắc. Chính điều đó đã giúp tác phẩm “nằm ngoài sự băng hoại, mình nó không chấp nhận quy luật của cái chết”. Và tác phẩm là minh chứng rõ nét nhất cho nhận định: “Tác phẩm nhập vào tâm hồn và ý thức của bạn đọc, tiếp tục sống và hành động như một lực lượng nội tâm, như sự dằn vặt và ánh sáng của lương tâm, không bao giờ tàn tạ như thi ca của sự thật”.
Yêu thích

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *