Đề bài: Viết đoạn văn ghi lại cảm xúc của em sau ki đọc xong bài thơ sau:
Mẹ gom lại từng trái chín trong vườn
Rồi rong ruổi trên nẻo đường lặng lẽ
Ôi, những trái na, hồng, ổi, thị ….
Có ngọt ngào năm tháng mẹ chắt chiu.
Con nghe mùa thu vọng về những thương yêu.
Giọt mồ hôi rơi trong chiều của mẹ
Nắng mong manh đậu bên thật khẽ
Đôi vai gầy nghiêng nghiêng!
Heo may thổi xao xác trong đêm
Không gian lặng im…
Con chẳng thể chợp mắt
Mẹ trở mình trong tiếng ho thao thức
Sương vô tình đậu trên mắt rưng rưng!
(Mùa thu và mẹ, Lương Đình Khoa)
Dàn ý NLVH Cảm nhận bài thơ Mùa thu và mẹ của Lương Đình Khoa
I. Mở bài
– Giới thiệu về nhà thơ Lương Đình Khoa
+ Lương Đình Khoa là một nhà thơ hiện đại, nổi bật với phong cách trữ tình, giàu cảm xúc.
+ Thơ ông tập trung vào những giá trị nhân văn sâu sắc, đặc biệt là tình cảm gia đình và quê hương.
– Giới thiệu bài thơ “Mùa thu và mẹ”
+ Bài thơ là sự kết hợp tinh tế giữa hình ảnh mùa thu và tình mẫu tử, tạo nên một bức tranh cảm xúc sâu lắng.
+ Qua những dòng thơ, tác giả thể hiện nỗi nhớ, lòng tri ân và sự trân trọng đối với mẹ trong khung cảnh mùa thu dịu dàng.
Lương Đình Khoa là một nhà thơ hiện đại với phong cách trữ tình nhẹ nhàng, sâu lắng. Thơ ông thường khai thác những đề tài gần gũi như tình cảm gia đình, quê hương và những giá trị nhân văn cao đẹp. Trong đó, bài thơ Mùa thu và mẹ là một tác phẩm đầy xúc động, hòa quyện giữa hình ảnh mùa thu dịu dàng và tình mẫu tử thiêng liêng. Qua những câu thơ giản dị nhưng sâu sắc, tác giả gợi lên nỗi nhớ, sự tri ân đối với mẹ – người luôn hy sinh thầm lặng vì con.
II. Thân bài
– Phân tích cấu trúc và nội dung bài thơ
+ Bài thơ có kết cấu tự do, mỗi khổ thơ như một mảnh ghép của ký ức về mẹ và mùa thu.
+ Thiên nhiên và cảm xúc đan xen, tạo nên chiều sâu và sự rung động trong lòng người đọc.
– Hình ảnh mùa thu trong bài thơ
+ Mùa thu hiện lên với những nét đặc trưng quen thuộc: lá vàng, gió heo may, bầu trời trong xanh.
+ Không gian mùa thu mang vẻ đẹp yên bình nhưng cũng gợi lên cảm giác hoài niệm, nhắc nhở về thời gian trôi qua.
– Hình ảnh người mẹ
+ Mẹ hiện lên qua những ký ức dịu dàng: dáng mẹ tảo tần, ánh mắt trìu mến, đôi bàn tay ấm áp chở che.
+ Những công việc đời thường như chăm sóc con, lo toan cuộc sống được tái hiện giản dị mà xúc động.
– Sự hòa quyện giữa mùa thu và tình mẹ
+ Mùa thu không chỉ là khung cảnh mà còn mang ý nghĩa biểu tượng cho tình mẹ dịu dàng, bền bỉ theo năm tháng.
+ Hình ảnh mùa thu gợi nhắc về sự trưởng thành của con và những hy sinh thầm lặng của mẹ.
– Cảm xúc và suy ngẫm của tác giả
+ Tác giả thể hiện sự yêu thương, lòng biết ơn vô hạn đối với mẹ.
+ Nỗi nhớ mẹ khi xa cách và niềm tự hào về sự hy sinh cao cả của mẹ được bộc lộ chân thành qua từng câu chữ.
– Nghệ thuật của bài thơ
+ Ngôn ngữ giản dị, trong sáng nhưng giàu sức gợi, chạm đến cảm xúc của người đọc.
+ Hình ảnh ẩn dụ, nhân hóa được sử dụng để làm nổi bật sự gắn kết giữa thiên nhiên và con người.
+ Nhịp thơ nhẹ nhàng, sâu lắng, phù hợp với chủ đề hoài niệm và tình mẫu tử.
III. Kết bài
– Khẳng định giá trị của bài thơ
+ “Mùa thu và mẹ” không chỉ ngợi ca vẻ đẹp của mùa thu mà còn là lời tri ân sâu sắc dành cho mẹ.
+ Bài thơ truyền tải những giá trị bền vững về tình cảm gia đình và lòng biết ơn.
– Liên hệ cảm nhận cá nhân
+ Gợi nhớ hình ảnh mẹ trong lòng mỗi người, làm sống dậy những ký ức đẹp đẽ về tình mẫu tử.
+ Nhắc nhở về sự hy sinh của mẹ và tình cảm thiêng liêng mà mỗi người con cần trân trọng, gìn giữ.
Bài thơ Mùa thu và mẹ không chỉ ca ngợi vẻ đẹp của mùa thu mà còn là khúc hát tri ân đầy cảm xúc dành cho mẹ. Những câu thơ nhẹ nhàng nhưng chứa đựng tình yêu thương, sự trân trọng đối với người mẹ tảo tần, nhắc nhở mỗi người về giá trị của tình cảm gia đình. Đọc bài thơ, ta không khỏi bồi hồi nhớ về những kỷ niệm bên mẹ, thêm thấu hiểu và biết ơn những hy sinh thầm lặng. Đó cũng là lời nhắc nhở rằng, hãy luôn trân trọng và dành tình yêu thương cho mẹ khi còn có thể.
Bài văn mẫu NLVH Cảm nhận bài thơ Mùa thu và mẹ của Lương Đình Khoa
Bài văn mẫu 1
Lương Đình Khoa, một nhà thơ hiện đại với phong cách trữ tình sâu lắng, đã ghi dấu ấn trong lòng độc giả qua những vần thơ giàu cảm xúc. Trong đó, “Mùa thu và mẹ” là một bài thơ đặc biệt, nơi mùa thu và tình mẫu tử hòa quyện vào nhau, tạo nên một không gian thơ đầy chất suy tư. Hình ảnh mùa thu hiện lên qua những chiếc lá vàng rơi, cơn gió heo may lành lạnh, bầu trời xanh thẳm, tất cả đều gợi lên cảm giác bình yên, sâu lắng. Trong bức tranh mùa thu ấy, bóng dáng người mẹ hiện lên thân thương, dịu dàng, gắn liền với những kỷ niệm tuổi thơ của tác giả. Mẹ không chỉ là người chăm lo từng bữa ăn, giấc ngủ mà còn là chỗ dựa tinh thần, là nguồn yêu thương vô điều kiện.
Những hình ảnh về mùa thu và mẹ trong bài thơ không tách rời mà hòa quyện, nâng đỡ lẫn nhau. Nếu mùa thu là sự chuyển mình nhẹ nhàng của thiên nhiên, mang theo nỗi hoài niệm thì mẹ chính là biểu tượng của sự bền bỉ, của những hy sinh lặng lẽ suốt cuộc đời. Mùa thu đến gợi nhớ về những ngày xưa cũ, về những giây phút ấm áp bên mẹ, về những lo toan mà mẹ đã gánh vác để con có được cuộc sống đủ đầy. Đọc bài thơ, ta không chỉ cảm nhận được vẻ đẹp dịu dàng của mùa thu mà còn thấm thía tình cảm thiêng liêng giữa mẹ và con, một tình cảm không gì có thể thay thế.
Lương Đình Khoa đã sử dụng ngôn từ mộc mạc, tự nhiên nhưng giàu sức gợi, làm cho những hình ảnh trong thơ trở nên sống động, chân thực. Nhịp thơ nhẹ nhàng, trầm lắng, phù hợp với chủ đề của bài. Những hình ảnh ẩn dụ, nhân hóa được vận dụng tinh tế, giúp người đọc không chỉ thấy mà còn cảm nhận được tình yêu thương mà tác giả dành cho mẹ. *Mùa thu và mẹ* không chỉ là một bài thơ ca ngợi vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn là một khúc ca tri ân dành cho đấng sinh thành, nhắc nhở mỗi chúng ta hãy luôn biết yêu thương, trân trọng những gì mẹ đã dành cho mình.
Bài văn mẫu 2
Trong bài thơ “Mùa thu và mẹ”, Lương Đình Khoa đã khắc họa thành công hình ảnh người mẹ tần tảo, gắn liền với những tháng ngày vất vả mưu sinh. Ngay từ những câu thơ đầu, hình ảnh “Mẹ gom lại từng trái chín trong vườn” hiện lên đầy bình dị, thân thương. Động từ “gom lại” gợi lên sự chắt chiu, tỉ mỉ, như thể mẹ không bỏ sót dù chỉ một trái cây nhỏ. Những loại quả “na, hồng, ổi, thị” không chỉ là đặc sản mùa thu mà còn tượng trưng cho sự vất vả, cần mẫn của mẹ khi vun trồng và thu hoạch. Những thức quà quê ấy mang vị ngọt của đất trời nhưng hơn cả là vị ngọt của tình mẹ, của bao tháng ngày mẹ chắt chiu dành cho con.
Không chỉ tần tảo trong vườn, mẹ còn “rong ruổi trên nẻo đường lặng lẽ”. Hình ảnh ấy khắc họa sự nhọc nhằn, không quản gian khó của mẹ khi mang những thức quà ấy đi bán để lo cho gia đình. Từ “lặng lẽ” gợi lên sự âm thầm, hy sinh, không hề than vãn. Nhờ cách miêu tả tinh tế, tác giả giúp người đọc cảm nhận rõ nét nỗi vất vả của mẹ – một hình ảnh quen thuộc trong cuộc sống thôn quê nhưng cũng vô cùng xúc động.
Đến những câu thơ tiếp theo, cảm xúc của người con dành cho mẹ càng trở nên sâu sắc hơn. “Con nghe mùa thu vọng về những thương yêu” – mùa thu không chỉ là thời gian của đất trời mà còn là mùa của nỗi nhớ, của tình cảm gia đình. Mùa thu gợi về ký ức, về những hy sinh thầm lặng mà mẹ đã dành trọn cho con. Giữa buổi chiều yên ả, hình ảnh “giọt mồ hôi rơi trong chiều của mẹ” xuất hiện như một điểm nhấn đầy xót xa. Mồ hôi ấy là kết tinh của bao nhọc nhằn, của những ngày nắng sớm mưa chiều, của những nỗ lực không ngừng nghỉ vì con. Hình ảnh này vừa chân thực vừa khiến người đọc cảm thấy nghẹn lòng.
“Nắng mong manh đậu bên thật khẽ / Đôi vai gầy nghiêng nghiêng!” – Hai câu thơ vẽ lên một hình ảnh dịu dàng nhưng cũng đầy thương cảm. Ánh nắng thu vốn nhẹ nhàng, mong manh, nhưng lại càng trở nên yếu ớt hơn khi đậu lên đôi vai gầy của mẹ. Nghệ thuật nhân hóa “nắng mong manh đậu bên thật khẽ” không chỉ gợi lên sự nhẹ nhàng của thiên nhiên mà còn thể hiện sự trân trọng, yêu thương mà người con dành cho mẹ. Đôi vai ấy không chỉ gầy gò về thể chất mà còn gánh nặng bao lo toan, nhọc nhằn của cuộc đời.
Những câu thơ cuối cùng chất chứa nỗi xót xa khi người con chứng kiến những vất vả của mẹ. “Heo may thổi xao xác trong đêm / Không gian lặng im… / Con chẳng thể chợp mắt” – Không gian trở nên vắng lặng, chỉ có gió heo may len lỏi, mang theo cái se lạnh của mùa thu. Cái lạnh ấy không chỉ là cái lạnh của thiên nhiên mà còn là cái lạnh trong lòng người con khi nghĩ về mẹ. Sự thao thức ấy không chỉ vì thời tiết mà còn vì nỗi lo lắng, trăn trở khi thấy mẹ vẫn mãi vất vả vì gia đình.
“Mẹ trở mình trong tiếng ho thao thức / Sương vô tình đậu trên mắt rưng rưng!” – Hình ảnh mẹ ho trong đêm khuya càng làm tăng thêm sự xót xa. Cơn ho ấy có thể là do cái lạnh mùa thu, nhưng sâu xa hơn, nó là dấu hiệu của những tháng năm vất vả, của những ngày lao động không ngơi nghỉ. Câu thơ cuối cùng “Sương vô tình đậu trên mắt rưng rưng” là một hình ảnh đầy ám ảnh. Sương thu lạnh lẽo hay chính là những giọt nước mắt của người con khi thấu hiểu những hy sinh lặng thầm của mẹ?
Với những hình ảnh bình dị mà sâu sắc, bài thơ không chỉ vẽ nên bức tranh mùa thu mà còn khắc họa tình mẫu tử thiêng liêng. Mẹ xuất hiện trong thơ Lương Đình Khoa không cao sang, không vĩ đại, nhưng lại là biểu tượng của tình yêu thương vô bờ bến. Đọc đoạn thơ, ta không khỏi nghẹn ngào và thêm trân quý những phút giây bên mẹ, để khi thu về, ta không chỉ cảm nhận được sắc trời mà còn cảm nhận được hơi ấm của tình mẹ trong tim.
Bài văn mẫu 3
Mỗi lần mùa thu về, lòng người con lại dâng trào những xúc cảm về mẹ – người đã gắn bó với biết bao nhọc nhằn trong cuộc đời. Đoạn thơ trong Mùa thu và mẹ không chỉ là bức tranh về mùa thu mà còn là một khúc ca đầy xúc động về tình mẫu tử thiêng liêng.
Hình ảnh người mẹ xuất hiện ngay từ những câu thơ đầu tiên với công việc giản dị nhưng chất chứa bao nhọc nhằn: “Mẹ gom lại từng trái chín trong vườn / Rồi rong ruổi trên nẻo đường lặng lẽ.” Chỉ hai câu thơ nhưng đã gợi lên cả một quãng đời tảo tần. Mẹ lặng lẽ đi khắp nơi, mang theo những món quà quê để đổi lấy những đồng tiền ít ỏi, nuôi con khôn lớn. Những trái na, hồng, ổi, thị không chỉ là sản vật của mùa mà còn là kết quả của bao ngày tháng mẹ chăm chút, vun trồng.
Người con cảm nhận sâu sắc sự hy sinh ấy trong từng chi tiết nhỏ của mùa thu. Chiều tà, mẹ vẫn cặm cụi làm việc, từng giọt mồ hôi lặng lẽ rơi giữa nắng thu mong manh. Đôi vai mẹ gầy guộc, nghiêng nghiêng trong ánh chiều, nhưng trên đó lại gánh cả cuộc đời con. Sự đối lập giữa ánh nắng dịu dàng và đôi vai gầy guộc càng làm nổi bật sự hy sinh, lam lũ của mẹ.
Ban đêm, khi vạn vật chìm vào giấc ngủ, người con lại thao thức vì lo lắng cho mẹ. Tiếng gió heo may thổi xao xác, không gian lặng im nhưng lòng người con lại xôn xao không yên. “Mẹ trở mình trong tiếng ho thao thức” – câu thơ giản dị mà chạm đến tận sâu thẳm trái tim. Giấc ngủ của mẹ chẳng tròn, cơn ho kéo dài như một dấu vết của tháng năm vất vả. “Sương vô tình đậu trên mắt rưng rưng” – một hình ảnh đầy ám ảnh. Đó là giọt sương lạnh của đêm thu, hay là giọt nước mắt của người con khi chứng kiến những nỗi nhọc nhằn của mẹ?
Đọc đoạn thơ, ta không khỏi bồi hồi, xúc động trước tình mẫu tử thiêng liêng. Người mẹ trong thơ Lương Đình Khoa không có những điều cao sang mà chỉ có những yêu thương thầm lặng. Và chính những điều giản dị ấy lại làm nên sự cao quý nhất trong cuộc đời.