Đè bài: Viết đoạn văn nghị luận phân tích về quá trình rút ngắn khoảng cách thế hệ để thấu hiểu, yêu thương giữa Dung và ông ngoại trong truyện “Ông ngoại (Nguyễn Ngọc Tư).
Dàn ý bài văn NLVH phân tích về quá trình rút ngắn khoảng cách thế hệ để thấu hiểu, yêu thương giữa Dung và ông ngoại trong truyện “Ông ngoại (Nguyễn Ngọc Tư).
I. Mở bài:
-Giới thiệu khái quát về nhân vật Dung và ông ngoại trong tác phẩm. Đưa ra vấn đề cần nghị luận: Quá trình rút ngắn khoảng cách thế hệ giữa Dung và ông ngoại để thấu hiểu và yêu thương nhau.
-Vấn đề chính cần nghị luận trong tác phẩm là quá trình từ xa cách đến gần gũi giữa Dung và ông ngoại. Ban đầu, sự khác biệt về lối sống, quan điểm, và cách thức thể hiện tình cảm đã tạo ra khoảng cách lớn giữa hai ông cháu. Tuy nhiên, qua thời gian và sự kiên nhẫn, tình cảm giữa họ dần được cải thiện, giúp Dung và ông ngoại hiểu và yêu thương nhau hơn.
Trong mỗi tác phẩm văn học, mối quan hệ giữa các thế hệ luôn là một chủ đề sâu sắc và đáng suy ngẫm. Tác phẩm về Dung và ông ngoại là một ví dụ điển hình cho sự thay đổi trong cách nhìn nhận, thấu hiểu và yêu thương giữa hai thế hệ. Ban đầu, sự khác biệt về lối sống, quan điểm, cũng như cách thể hiện tình cảm tạo nên khoảng cách giữa họ. Tuy nhiên, qua quá trình tiếp xúc và lắng nghe, hai ông cháu đã dần dần xóa bỏ được những hiểu lầm và khoảng cách đó.
>>> Xem thêm: Công thức viết mở bài nghị luận văn học đạt điểm tối đa
II. Thân bài
1.Khởi đầu với sự khác biệt và khoảng cách:
-Dung ban đầu không hiểu ông ngoại. Ông sống theo lối cổ hủ, yêu thích những niềm vui giản dị của làng quê. Trong khi đó, Dung chịu ảnh hưởng của cuộc sống hiện đại, thích sự năng động và thay đổi.
-Sự khác biệt trong lối sống tạo nên một khoảng cách khó thể vượt qua giữa hai người. Dung cảm thấy ông ngoại không hiểu mình, và ông ngoại cũng không thể hòa nhập vào những thay đổi của xã hội hiện đại.
2.Quá trình thấu hiểu và dần xóa bỏ khoảng cách:
-Tuy nhiên, qua những lần tiếp xúc gần gũi, Dung dần nhận ra những điều giản dị mà ông ngoại trân trọng. Cô bắt đầu thấu hiểu và cảm nhận tình yêu thương của ông mặc dù ông không trực tiếp thể hiện.
-Dung nhận thấy, ông ngoại dù ít lời nhưng lại thể hiện tình cảm qua hành động, từ những buổi chiều cùng nhau ra vườn đến những lời dặn dò ân cần, ông luôn muốn bảo vệ và chăm sóc gia đình.
3.Sự thay đổi trong nhận thức và tình cảm:
-Nhờ vào sự kiên nhẫn, lắng nghe và tôn trọng lẫn nhau, Dung và ông ngoại dần xóa bỏ những hiểu lầm. Cô học được nhiều giá trị quý báu từ ông, như sự hi sinh, tình yêu thương vô điều kiện, và cách sống giản dị, chân thành.
-Dung hiểu ra rằng tình cảm gia đình không phải lúc nào cũng được thể hiện bằng lời nói, mà đôi khi là qua những hành động nhỏ bé, thầm lặng nhưng đầy ắp yêu thương.
III. Kết bài:
Nhìn nhận lại quá trình thay đổi trong mối quan hệ giữa Dung và ông ngoại, có thể thấy rằng tình yêu thương, sự kiên nhẫn và khả năng lắng nghe chính là chìa khóa giúp xóa bỏ khoảng cách thế hệ. Qua đó, tác phẩm đã khắc họa một thông điệp sâu sắc về tình cảm gia đình và sự kết nối giữa các thế hệ, cho thấy giá trị của sự hiểu biết, tôn trọng và yêu thương lẫn nhau trong cuộc sống.
Qua quá trình từ xa cách đến gần gũi, mối quan hệ giữa Dung và ông ngoại đã minh chứng cho sức mạnh của tình yêu thương và sự kiên nhẫn trong việc xóa bỏ khoảng cách thế hệ. Tình cảm gia đình không phải lúc nào cũng thể hiện qua những lời nói, mà thường là qua những hành động nhỏ bé, giản dị nhưng chân thành. Tác phẩm đã khéo léo truyền tải thông điệp sâu sắc về sự hiểu biết và tôn trọng lẫn nhau, qua đó giúp chúng ta nhận ra rằng, chỉ khi ta biết lắng nghe và thấu hiểu, tình yêu thương mới có thể đơm hoa kết trái, xóa bỏ mọi rào cản và mang đến sự gắn kết vững bền giữa các thế hệ.
>>> Xem thêm: Công thức viết kết bài chung của bài văn nghị luận văn học – Nghị luận Văn học
Bài văn mẫu bài văn NLVH phân tích về quá trình rút ngắn khoảng cách thế hệ để thấu hiểu, yêu thương giữa Dung và ông ngoại trong truyện “Ông ngoại (Nguyễn Ngọc Tư).
Bài văn mẫu 1
Trong tác phẩm “Ông ngoại” của Nguyễn Ngọc Tư, câu chuyện không chỉ đơn giản là một tác phẩm viết về tình cảm gia đình mà còn là một cái nhìn sâu sắc về những tâm tư, nỗi niềm của những người già trong xã hội hiện đại. Qua mối quan hệ giữa Dung và ông ngoại, tác giả khéo léo phản ánh sự thay đổi trong cách nhìn nhận, cách yêu thương và sự trưởng thành trong tâm hồn của nhân vật Dung. Từ những hiểu lầm ban đầu, cô gái trẻ dần nhận ra sự quý giá và sự hy sinh thầm lặng của ông ngoại. Câu chuyện này thật sự là bài học về tình cảm gia đình, về sự yêu thương và sự tôn trọng giữa các thế hệ trong gia đình.
Mở đầu câu chuyện, gia đình Dung quyết định đưa ông ngoại sang nước ngoài để chăm sóc vì ông đã lớn tuổi và sức khỏe không còn tốt. Điều này lại gặp phải sự phản đối của chính ông ngoại. Dù đã già yếu, ông vẫn quyết không rời quê hương, nơi ông đã gắn bó cả đời. Ông nói rằng dù các con của ông có thể cho ông một cuộc sống dễ dàng hơn, nhưng ông không thể sống ở nơi lạ, không phải là quê hương của mình. Câu nói của ông: “Thà ba mắng chửi, chứ nói vậy, tụi em đau lòng”, vừa phản ánh sự kiên quyết của ông trong việc giữ lại cuộc sống bình dị, cũng là một nỗi đau khổ của ông khi biết rằng các con thương mình, nhưng không thể thay đổi suy nghĩ của ông. Dung là một cô gái trẻ, rất khó chịu khi phải sống chung với ông ngoại. Cô là người quen với cuộc sống hiện đại, ồn ào, nơi bạn bè và các hoạt động vui chơi chiếm ưu thế. Khi phải sống trong một ngôi nhà yên tĩnh, vắng vẻ với ông ngoại, Dung cảm thấy bị gò bó và thiếu đi sự tự do. Cô không quen với những công việc nhàm chán của ông, từ việc chăm sóc cây kiểng, nấu cơm, cho đến những cuộc trò chuyện cũ kỹ về cuộc sống của ông. Dung đã có những lúc cảm thấy vô cùng bức bối và khó chịu vì không thể tìm thấy niềm vui trong cuộc sống với ông ngoại.
Điều gì đó dần thay đổi khi Dung bắt đầu hiểu và cảm nhận được tình cảm của ông qua những hành động giản dị, chân thành. Cô nhận thấy ông ngoại không chỉ là một người cần được chăm sóc mà còn là người có những ký ức, những giá trị sống riêng. Cảnh ông ngoại dạy Dung trồng cây, chăm sóc vườn kiểng trở thành một khoảnh khắc quan trọng trong quá trình thay đổi tâm lý của cô. Dần dần, cô nhận ra rằng những hành động nhỏ bé của ông chính là sự yêu thương và quan tâm ông dành cho cô. Điều này cũng giúp Dung nhận ra rằng sự hi sinh của ông không cần phải thể hiện bằng lời nói mà bằng những hành động nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa. Hình ảnh cây mai mà Dung trồng cũng là một biểu tượng cho sự trưởng thành trong tâm hồn của cô. Mỗi ngày chăm sóc cây, cô dần hiểu ra rằng cũng giống như cây mai, tình cảm giữa cô và ông ngoại cần được nuôi dưỡng, chăm sóc từng chút một. Dung bắt đầu nhận ra giá trị của những mối quan hệ gia đình, và đặc biệt là sự hi sinh thầm lặng của ông ngoại. Cô dần nhận thấy rằng ông không chỉ là người cần chăm sóc mà còn là người có những khát khao và mong muốn riêng.
Sau những lần gắn bó, Dung đã có thể cảm nhận được tình cảm chân thành của ông ngoại qua những việc làm giản dị nhưng đầy yêu thương. Cảnh ông ngoại đón giao thừa cùng Dung, họ làm bánh kem và trò chuyện vui vẻ đã khắc sâu trong tâm trí Dung về sự thân thiết và tình yêu thương mà ông dành cho cô. Dung cũng nhận ra rằng ông ngoại không chỉ là người già yếu cần sự chăm sóc, mà là người có nhiều ký ức, những giá trị sống phong phú mà cô chưa từng nghĩ đến. Câu chuyện kết thúc với hình ảnh ông ngoại đốt nén hương bên bàn thờ bà, làm Dung cảm thấy sự gần gũi và tình yêu gia đình mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Câu chuyện này không chỉ dừng lại ở mối quan hệ giữa ông ngoại và Dung mà còn là bài học về sự yêu thương, chia sẻ và tôn trọng giữa các thế hệ trong gia đình.
Bài văn mẫu 2
Nguyễn Ngọc Tư với tác phẩm “Ông ngoại” đã xây dựng một câu chuyện đầy cảm động về tình cảm gia đình, đặc biệt là mối quan hệ giữa thế hệ trẻ và người cao tuổi. Câu chuyện xoay quanh Dung, một cô gái trẻ ban đầu cảm thấy xa lạ và khó chịu khi sống cùng ông ngoại, nhưng qua thời gian, cô đã học được nhiều bài học quý giá về tình yêu thương và sự hy sinh thầm lặng của ông. Câu chuyện của “Ông ngoại” không chỉ làm sáng tỏ những vấn đề về gia đình, mà còn khiến người đọc cảm nhận được sự thấu hiểu giữa các thế hệ trong cuộc sống hiện đại đầy xô bồ.
Mở đầu câu chuyện là một tình huống khá quen thuộc khi gia đình Dung muốn đưa ông ngoại sang nước ngoài sống để chăm sóc ông, nhưng ông lại không đồng ý. Mặc dù sức khỏe đã yếu, ông vẫn muốn ở lại quê hương, nơi ông đã sống suốt cuộc đời. Quyết định của ông ngoại khiến gia đình cảm thấy xót xa và lo lắng, đặc biệt là mợ và mẹ Dung. Dù họ cố gắng thuyết phục ông, nhưng ông vẫn kiên quyết giữ quyết định của mình. Câu nói của ông: “Thà ba mắng chửi, chứ nói vậy, tụi em đau lòng” thể hiện nỗi đau của những người thân yêu trong gia đình khi không thể thay đổi quyết định của ông. Nó cho thấy sự đau đớn khi biết mình không thể làm gì để giúp đỡ người mình yêu thương. Trong khi đó, Dung cảm thấy cuộc sống bên ông ngoại vô cùng tẻ nhạt và khó chịu. Cô quen với cuộc sống náo nhiệt, bạn bè và những hoạt động vui chơi. Còn ông ngoại lại thích sự giản dị, yên bình của cuộc sống quê hương. Những công việc nhàm chán như chăm sóc cây kiểng hay nấu ăn cùng ông khiến Dung cảm thấy rất khó chịu. Mọi thứ ở đây đều khác biệt với thế giới cô đã quen thuộc, và Dung không thể tìm thấy niềm vui nào trong cuộc sống bên ông.
Một điều gì đó dần thay đổi khi Dung nhận ra rằng ông ngoại không chỉ là một người già yếu, mà còn là người có những ký ức, những giá trị cuộc sống riêng mà cô chưa từng hiểu. Những buổi trò chuyện, những giờ làm việc cùng ông, đã giúp Dung dần dần hiểu hơn về ông và về cuộc sống của chính mình. Cô dần nhận ra rằng ông không chỉ là người cần sự chăm sóc mà còn là người có nhiều ký ức, nhiều câu chuyện từ quá khứ mà cô chưa từng biết. Điều này khiến Dung cảm thấy gần gũi và yêu thương ông hơn. Hình ảnh cây mai mà Dung trồng trong chậu sứ trắng cũng là biểu tượng cho sự thay đổi trong tâm hồn cô. Từ những ngày đầu trồng cây, đến khi cây lớn và ra hoa, Dung dần dần nhận ra rằng cây mai chính là hình ảnh của chính cô, của mối quan hệ giữa cô và ông ngoại, từ một khoảng cách xa lạ, đến sự gần gũi và yêu thương. Dung bắt đầu cảm nhận được tình yêu thương và sự hy sinh thầm lặng của ông qua từng hành động, từng cử chỉ giản dị.
Dung nhận ra rằng ông ngoại không chỉ là người cần chăm sóc mà còn là một phần quan trọng trong cuộc đời cô. Từ một người không thể hòa nhập, Dung đã dần hiểu và trân trọng những giá trị mà ông mang lại. Cảnh ông ngoại đón giao thừa cùng Dung, làm bánh kem, và nhảy cùng cô là những khoảnh khắc tuyệt vời thể hiện tình cảm gia đình. Câu chuyện khép lại với hình ảnh ông ngoại đứng bên bàn thờ bà, khiến người đọc không khỏi cảm động về tình cảm gia đình thắm thiết mà ông dành cho Dung.
Bài văn mẫu 3
Truyện ngắn “Ông ngoại” của Nguyễn Ngọc Tư là một câu chuyện cảm động về mối quan hệ giữa thế hệ trẻ và người lớn tuổi trong gia đình. Dung, nhân vật chính của câu chuyện, ban đầu không hiểu và cảm thấy khó chịu khi phải sống cùng ông ngoại. Nhưng qua quá trình sống bên ông, cô dần nhận ra những giá trị và tình yêu thương mà ông mang lại cho gia đình.
Câu chuyện bắt đầu khi gia đình Dung quyết định đưa ông ngoại ra nước ngoài sống để tiện chăm sóc. Tuy nhiên, ông ngoại lại từ chối. Dù đã già yếu, ông vẫn không muốn rời khỏi mảnh đất quê hương mà ông yêu quý. Câu nói “Thà ba mắng chửi, chứ nói vậy, tụi em đau lòng” thể hiện sự đau buồn và bất lực của gia đình khi không thể thay đổi quyết định của ông. Đối với Dung, cô cảm thấy buồn tẻ và không thoải mái khi sống cùng ông ngoại. Cuộc sống nơi đây quá khác biệt với những gì cô từng quen thuộc, từ những công việc hàng ngày đến không gian sống tĩnh lặng. Tuy nhiên, trong suốt quá trình chung sống, Dung bắt đầu nhận thấy những giá trị quý báu từ cuộc sống giản dị mà ông ngoại dạy cho cô. Những buổi trò chuyện, những công việc nhỏ nhặt như chăm sóc cây kiểng, đã giúp Dung thay đổi dần dần. Điều khiến Dung thay đổi là hình ảnh cây mai mà cô trồng. Từ những ngày đầu gieo trồng, đến lúc cây lớn, Dung nhận ra rằng cây mai chính là biểu tượng của sự trưởng thành trong tâm hồn cô. Cô không còn cảm thấy khó chịu, mà bắt đầu cảm nhận được tình yêu thương sâu sắc của ông ngoại dành cho gia đình. Sự hy sinh thầm lặng của ông đã giúp cô hiểu rằng tình cảm gia đình đôi khi không cần phải thể hiện bằng lời nói mà là những hành động giản dị nhưng đầy ý nghĩa.
Câu chuyện kết thúc với hình ảnh ông ngoại đón giao thừa cùng Dung, khi cô nhận ra rằng ông ngoại không chỉ là người cần sự chăm sóc, mà còn là một người đã trải qua nhiều gian khó trong cuộc đời. Từ đó, Dung hiểu và trân trọng những giá trị gia đình, những ký ức và hy sinh của ông. “Ông ngoại” là câu chuyện về tình cảm gia đình, về sự yêu thương và hiểu biết giữa các thế hệ, đặc biệt là với những người cao tuổi.