Đề bài: Sóng Hồng từng nói: “Thơ là thơ đồng thời cũng là họa, là nhạc, là chạm khắc theo một cách riêng”.
Anh/chị hiểu ý kiến trên như thế nào? Bằng trải nghiệm về thơ của bản thân(thông qua những tác phẩm nằm ngoài chương trình đã học), hãy làm sáng tỏ ý kiến trên.
Dàn ý NLVH về ý kiến “Thơ là thơ đồng thời cũng là họa, là nhạc, là chạm khắc theo một cách riêng”- Sóng Hồng
Mở bài
– Giới thiệu về thơ ca: Thơ là một thể loại văn học đặc biệt, không chỉ phản ánh hiện thực mà còn là tiếng nói của tâm hồn, giàu tính biểu cảm và nghệ thuật.
– Dẫn dắt vào nhận định của Sóng Hồng: “Thơ là thơ, đồng thời thơ là họa, là nhạc, là chạm khắc theo một cách riêng”.
– Đặt vấn đề nghị luận: Nhận định này đã chỉ ra mối quan hệ giữa thơ và các loại hình nghệ thuật khác, khẳng định bản chất đa chiều của thơ ca.
Thơ ca từ lâu đã trở thành tiếng nói của tâm hồn, là nơi con người gửi gắm những suy tư, cảm xúc và khát vọng về cuộc sống. Không đơn thuần chỉ là những câu chữ, thơ còn là sự kết tinh của nhiều loại hình nghệ thuật khác, tạo nên một thế giới giàu hình ảnh, âm thanh và nhịp điệu. Nhà thơ Sóng Hồng từng khẳng định: “Thơ là thơ, đồng thời thơ là họa, là nhạc, là chạm khắc theo một cách riêng”. Nhận định này không chỉ đề cao bản chất đặc thù của thơ ca mà còn chỉ ra mối quan hệ mật thiết giữa thơ với các loại hình nghệ thuật khác, tạo nên một chỉnh thể thống nhất và đầy sáng tạo. Vậy làm thế nào mà thơ vừa giữ được bản sắc riêng, vừa hòa quyện cùng hội họa, âm nhạc và điêu khắc? Hãy cùng phân tích để làm sáng tỏ vấn đề này.
Giải thích nội dung nhận định
– “Thơ là thơ”: Thơ trước hết phải mang những đặc trưng riêng, khác biệt với các thể loại văn học khác. Nó là tiếng nói của tâm hồn, phản ánh cuộc sống qua lăng kính cảm xúc, sử dụng ngôn ngữ cô đọng, hình ảnh giàu sức gợi và nhịp điệu đặc trưng.
– “Đồng thời”: Khẳng định mối liên hệ giữa thơ với các loại hình nghệ thuật khác như hội họa, âm nhạc, điêu khắc.
– “Thơ là họa, là nhạc, là chạm khắc”: Nhấn mạnh tính tổng hợp của thơ ca, trong đó có sự hòa quyện giữa màu sắc (họa), âm thanh (nhạc) và hình khối (chạm khắc).
– “Theo một cách riêng”:
+ Thơ có cách biểu đạt đặc trưng, khác biệt với hội họa, âm nhạc hay điêu khắc. Những yếu tố nghệ thuật này đều được tạo ra bằng ngôn từ thay vì màu sắc, âm thanh hay chất liệu vật lý.
+ Mỗi nhà thơ có phong cách sáng tạo riêng, tạo nên dấu ấn cá nhân.
Bàn luận về nhận định
– Vì sao thơ trước hết phải là chính nó?
+ Mỗi thể loại văn học đều có đặc trưng riêng giúp nó không bị trộn lẫn với thể loại khác.
+ Thơ không tái hiện thế giới rộng lớn như văn xuôi mà đi sâu vào cảm xúc, tâm hồn con người. Nó là tiếng nói của những tâm hồn đồng điệu.
– Vì sao trong thơ lại có hội họa, âm nhạc, chạm khắc?
+ Văn học có sự giao thoa với các loại hình nghệ thuật khác vì tất cả đều phản ánh đời sống bằng hình tượng.
+ Hội họa trong thơ: Thơ sử dụng ngôn từ để vẽ nên những bức tranh sinh động trong tâm trí người đọc.
+ Âm nhạc trong thơ: Nhịp điệu, vần điệu và cách phối âm trong thơ tạo nên chất nhạc riêng biệt.
+ Chạm khắc trong thơ: Ngôn từ có thể tạo hình khối, đường nét rõ ràng, làm nổi bật từng khung cảnh, từng chân dung.
Phân tích, chứng minh
– Lấy dẫn chứng từ ít nhất hai bài thơ để làm rõ sự kết hợp của thơ với hội họa, âm nhạc hoặc điêu khắc.
– Chỉ ra sự giao thoa nghệ thuật trong từng tác phẩm, tránh phân tích chung chung.
– Phân tích cách nhà thơ sử dụng từ ngữ, hình ảnh, nhịp điệu để tạo nên tính nhạc, tính họa hoặc sự chạm khắc trong thơ.
Kết bài
– Khẳng định lại tính đúng đắn của nhận định: Thơ ca mang tính tổng hợp, không chỉ có ngôn từ mà còn chứa đựng cả hội họa, âm nhạc và chạm khắc.
– Nhấn mạnh vai trò của thơ trong đời sống tinh thần: Thơ là tiếng nói của cảm xúc, là nơi hội tụ tinh hoa của nhiều loại hình nghệ thuật.
– Mở rộng vấn đề: Gợi suy nghĩ về cách cảm nhận và thưởng thức thơ trong cuộc sống hiện đại.
Có thể nói, nhận định của Sóng Hồng đã thể hiện đầy đủ bản chất nghệ thuật của thơ ca. Thơ không chỉ là ngôn từ, mà còn là sự tổng hòa của hình ảnh, âm thanh, nhịp điệu, giúp người đọc cảm nhận được chiều sâu của tâm hồn và vẻ đẹp của cuộc sống. Thơ ca không chỉ phản ánh hiện thực mà còn nâng tầm cảm xúc, khiến người đọc rung động và đồng cảm. Trong nhịp sống hiện đại, việc cảm nhận và thưởng thức thơ vẫn giữ một vị trí quan trọng, giúp con người tìm lại những khoảng lặng giữa bộn bề cuộc sống. Đọc thơ không chỉ là thưởng thức nghệ thuật mà còn là cách để kết nối với những tâm hồn đồng điệu, để cảm nhận cuộc đời qua lăng kính tinh tế và sâu sắc nhất.
Bài văn mẫu NLVH về ý kiến “Thơ là thơ đồng thời cũng là họa, là nhạc, là chạm khắc theo một cách riêng”- Sóng Hồng
Bài văn mẫu 1
Thơ ca không đơn thuần chỉ là những dòng chữ được sắp xếp trên trang giấy, mà còn là nơi nghệ thuật thăng hoa, nơi những cảm xúc và hình ảnh được gói ghém bằng ngôn từ. Nhà thơ Sóng Hồng từng viết: “Thơ là thơ, đồng thời thơ là họa, là nhạc, là chạm khắc theo một cách riêng.” Nhận định ấy không chỉ thể hiện sự tinh tế của thơ mà còn khẳng định tính tổng hòa của nghệ thuật trong từng câu chữ.
Trước hết, thơ là một thế giới giàu hình ảnh, nơi mỗi câu thơ có thể mở ra cả một bức tranh sống động. Bằng vài nét chấm phá, nhà thơ có thể dựng lên cảnh sắc thiên nhiên hay khắc họa tâm trạng con người một cách chân thực. Khi đọc câu thơ của Nguyễn Du:
“Sen tàn cúc lại nở hoa
Sầu dài ngày ngắn, đông đà sang xuân”,
ta không chỉ cảm nhận được sự luân chuyển của thời gian mà còn thấy được nỗi buồn man mác của nàng Kiều. Hình ảnh hoa sen tàn, cúc nở được đặt cạnh nhau tạo nên một bức tranh mùa thu chuyển mình sang đông, đồng thời gợi lên cảm giác cô đơn, lưu luyến.
Thơ không chỉ vẽ tranh mà còn mang trong mình nhạc điệu. Nhịp điệu trong thơ có thể nhanh, chậm, dồn dập hay trầm lắng, tất cả đều phụ thuộc vào ý đồ của người viết. Xuân Diệu với phong cách thơ sôi nổi đã tạo nên những câu thơ dào dạt như sóng biển:
“Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn”.
Những câu thơ ngắn dài xen kẽ, kết hợp với các thanh sắc khác nhau, tạo nên giai điệu sôi động, thôi thúc con người tận hưởng từng khoảnh khắc của cuộc đời.
Không dừng lại ở đó, thơ còn mang dáng dấp của nghệ thuật chạm khắc, nơi từng câu chữ được gọt giũa tỉ mỉ để tạo nên những hình tượng độc đáo. Trong bài “Tây Tiến”, Quang Dũng đã khắc họa hình ảnh người lính vừa hào hùng, vừa bi tráng:
“Rải rác biên cương mồ viễn xứ
Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh”.
Chỉ bằng vài nét chạm, hình ảnh người lính Tây Tiến hiện lên đầy mạnh mẽ, kiên cường giữa gian khổ, sẵn sàng hy sinh vì Tổ quốc.
Thơ không chỉ là nghệ thuật ngôn từ mà còn là sự kết tinh của hội họa, âm nhạc và điêu khắc. Chính sự kết hợp ấy đã làm nên sức hấp dẫn của thơ ca, khiến mỗi bài thơ không chỉ là tiếng lòng của thi nhân mà còn là tấm gương phản chiếu vẻ đẹp của cuộc sống.
Bài văn mẫu 2
Thơ ca từ lâu đã trở thành nơi gửi gắm tâm hồn của con người, là phương tiện giúp thi nhân bày tỏ những xúc cảm mãnh liệt trước cuộc sống. Nhưng thơ không chỉ là những dòng chữ đơn thuần, mà còn chứa đựng cả hội họa, âm nhạc và điêu khắc. Sóng Hồng từng nói: “Thơ là thơ, đồng thời thơ là họa, là nhạc, là chạm khắc theo một cách riêng.” Đây không chỉ là một nhận định về thơ mà còn là một cách cảm nhận thơ bằng nhiều góc độ khác nhau.
Đọc một bài thơ hay, người ta không chỉ cảm nhận bằng lý trí mà còn có thể “nhìn thấy” bằng tâm hồn. Hình ảnh trong thơ được chạm khắc bằng ngôn từ, tạo nên những bức tranh có sức sống mãnh liệt. Nguyễn Khuyến trong bài “Thu điếu” đã vẽ nên cảnh sắc mùa thu thanh bình của làng quê Việt Nam:
“Ao thu lạnh lẽo nước trong veo
Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo”.
Không cần nhiều từ ngữ hoa mỹ, chỉ bằng hai câu thơ giản dị, một không gian tĩnh lặng, trong trẻo đã hiện lên đầy chân thực, khiến người đọc như đang lạc vào một bức tranh thủy mặc.
Nhưng nếu chỉ có hình ảnh mà không có âm thanh, thơ sẽ mất đi một phần sức hấp dẫn. Nhạc tính trong thơ được thể hiện qua cách gieo vần, ngắt nhịp, khiến câu chữ như có giai điệu riêng. Thơ Hàn Mặc Tử là minh chứng rõ nét cho điều này:
“Sao anh không về chơi thôn Vỹ?
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên”
Những thanh bằng liên tiếp kết hợp với nhịp điệu nhẹ nhàng đã tạo nên một âm hưởng dịu dàng, man mác, phù hợp với tâm trạng hoài niệm của tác giả.
Không chỉ có họa và nhạc, thơ còn mang dáng dấp của điêu khắc, nơi mỗi từ ngữ đều được chọn lọc để tạo nên hình tượng vững chắc. Tố Hữu đã khắc họa hình ảnh người chiến sĩ cách mạng kiên trung với lý tưởng cao đẹp:
“Nếu là con chim, chiếc lá
Thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh”
Hình tượng con chim, chiếc lá không chỉ đơn thuần là hình ảnh ẩn dụ mà còn là sự khắc họa tinh tế về khát vọng sống cống hiến, hết mình vì đất nước.
Thơ là sự tổng hòa của nhiều loại hình nghệ thuật, nhưng không đánh mất bản sắc riêng. Chính điều đó đã làm nên sức sống lâu bền của thơ ca, khiến thơ trở thành một phần không thể thiếu trong đời sống tinh thần của con người.
Bài văn mẫu 3
Thơ ca không chỉ đơn thuần là một thể loại văn học, mà còn là sự kết tinh của nhiều loại hình nghệ thuật khác nhau. Sóng Hồng từng khẳng định: “Thơ là thơ, đồng thời thơ là họa, là nhạc, là chạm khắc theo một cách riêng.” Câu nói ấy đã mở ra một góc nhìn sâu sắc về thơ, giúp ta hiểu rằng thơ không chỉ truyền tải nội dung mà còn mang đến những rung động nghệ thuật tinh tế.
Thơ ca giống như một bức tranh ngôn từ, nơi nhà thơ sử dụng chữ nghĩa để tạo nên những hình ảnh đầy màu sắc. Đọc “Tràng giang” của Huy Cận, ta như nhìn thấy trước mắt mình một dòng sông rộng lớn, mênh mang:
“Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp
Con thuyền xuôi mái nước song song”.
Những con sóng lăn tăn, những con thuyền nhỏ bé giữa mênh mông nước trời gợi lên nỗi cô đơn, lạc lõng của con người giữa vũ trụ bao la.
Thơ cũng có nhạc điệu, bởi mỗi bài thơ đều có giai điệu riêng. Những câu thơ của Nguyễn Đình Thi trong bài “Đất nước” vang lên như một khúc tráng ca hùng tráng:
“Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội
Những phố dài xao xác hơi may”.
Nhịp thơ dồn dập, mạnh mẽ, kết hợp với âm hưởng trầm hùng đã tạo nên khí thế hào hùng của đất nước trong những ngày đầu chiến đấu.
Thơ vừa là họa, vừa là nhạc, vừa mang dáng dấp của điêu khắc, khiến mỗi bài thơ không chỉ đẹp về nội dung mà còn giàu giá trị nghệ thuật.