📘 Tải 100+ tài liệu nghị luận văn học, 100+ đề thi học sinh giỏi ... chỉ 1 Click

Phân tích đặc điểm nhân vật tôi trong chương truyện Thương nhớ ngón tay

Đề bài: Phân tích đặc điểm nhân vật “tôi” trong chương truyện “Thương nhớ ngón tay” (Trích: “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ”) của nhà văn Nguyễn Ngọc Thuần.

THƯƠNG NHỚ NGÓN TAY

(Chương 3 – “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” – Nguyễn Ngọc Thuần)

Chú Hùng là người cùng làng hay sang nhà tôi uống trà với bố. Chú có cái hàm to, bạnh ra như một con cọp. Chú khoẻ lắm. Chú có thể chạy bộ nhiều tiếng đồng hồ mà không mệt. Những buổi sáng, chú hay chui đầu vào cái mền tôi đang đắp hỏi:

– Có ai ở nhà không?

Tôi nói:

– Có, có …!

– Sao tui không thấy ai mở cửa vậy. Hình như đi vắng phải không? Chú gầm ghè.

Tui nói:

– Tui cũng không biết nữa chú hai ơi!

– Vậy ai lên tiếng với tôi vậy cà?

– Ðó là cái nhà. Tui là cái nhà đây!

Chú rờ rờ lên người tôi:

– Vậy cái cửa sổ đâu? Sao tui tìm hoài không thất cái chốt hè! Ô! Ðây có phải là cái chốt không?

Tôi hét lên:

– Không phải, đó là con cu!

Hai chú cháu ồ lên cười. Tôi ôm lấy cổ chú và cứ như thế, chú đi thẳng ra bàn, không hề vịn tôi. Chú nói:

– Tui cõng cái nhà, mệt quá!

Sáng nào cũng vậy, chú đều sang chơi. Tất nhiên mỗi lần sang chú đều chọc ghẹo tôi như vậy. Có hôm chú nói:

– Cái gì nằm trong mền vậy, có phải là cái bánh xèo không? Tui đói bụng quá!

Tôi hét lớn:

– Không. Tui là con cọp!

– Nếu là con cọp, cho tôi xem cái chân!

Thế là chú vờ ăn cái chân của tôi. Một buổi sang tôi đều nằm nán lại chờ chú. Tôi luôn nghĩ mình phải đóng vai gì để chú cười to nhất. Tôi yêu giọng cười của chú lắm! Nằm trong mền, tiếng cười thật vang! Nó cứ âm âm trong đầu tôi như một bài hát. Có một bữa sang nọ, chú không ghé, tôi chờ mãi đến sốt cả ruột Bố tôi nói:

– Dậy đi con, chú Hùng chắc bận

Tôi vẫn cứ nằm chờ. Tôi biết chú sẽ nhớ. Ðến khoảng chín giờ chú chạy vụt vào nhà, hét lớn:

– Ối trời ơi!Cái bánh của tôi thiu mất!

Tôi nói:

– Sao chú không qua gọi con?

Chú nói:

– Cho chú xin lỗi cái bánh nhé, chú bận, cho nên cái bánh mới khét như vậy nè!

Thế là tôi cười xoà “tha thứ” cho chú. Thỉnh thoảng chú hay vật tay với tôi. Chú có cánh tay to lắm, từng cái cơ vồng lên như những trái núi nhỏ. Tuy vậy, chú luôn thua tôi trong trò này. Chú nói:

– Ôi, tui mệt quá! Nhấc cái tay lên không muốn nổi, tại sao vậy cà? Tui nhớ là cái tay tui rất bự. A! Chắc là tui không được mưu trí!

Chú nằm xụi xuống mặt bàn, mặt thiểu não. Rồi chú bật dậy, hét lớn:

– À! Tui biết rồi, tại vì sang ngủ dậy, tui không chịu đánh răng!

Tôi biết chú nhắc khéo tôi. Ghê lắm!

Từ nhà tôi sang nhà chú chỉ độ dăm mét nên chú gọi tôi là người láng giềng. “Người láng giềng đi đâu đó. Có phải đi tìm người láng giềng là tui không?”. Bố tôi gọi chú là người nhà vì việc lớn nhỏ chú đều làm giùm, và khi làm thì rất cẩn thận. Chú đóng hàng rào rất khéo, dây kẽm gai căng như dây đàn.

Bàn tay phải của chú chỉ có bốn ngón. Chú nói đó là vì chiến tranh. Một viên đạn bay ngang cắt đứt nó. Chú là người may mắn, nhiều người đứt cả bàn tay, bàn chân. Như ông Tư xóm tôi, chỉ còn khúc mình, ông buồn lắm. chú nói chú cụt một ngón tay còn buồn, huống gì ông Tư.

Có một lần chú cõng tôi ra cồn, chỉ vào một lùm cây, nói ngón tay chú nằm chỗ này. Mỗi lần đi ngang đó chú đều nhớ ngón tay, nhớ khủng khiếp. Cho nên chú hay tránh con đường đó, nó khiến chú nhớ lúc còn lành lặn. Một cơ thể lành lặn bao giờ cũng thật đẹp. Những con người mất đi một phần cơ thể là mất đi những niềm vui. Thay vì vui 10 ngón, chú chỉ còn niềm vui 9 ngón. Ngón thứ 10 trở thành nỗi buồn. Tôi ôm lấy cổ chú, chú hỏi:

– Cháu có mấy ngón vậy?

Tôi hãnh diện nói:

– M.ư. ơ.i…

– Cho chú đếm xem.

Tôi xoè bàn tay ra

– Một, hai, ba…chú thốt lên. Ðúng rồi! Mười! Cháu hơn chú những một ngón.

Lần đầu tiên tôi thấy một niềm vui từ thân thể mình và tôi cũng hiểu nỗi buồn của những người không còn đầy đủ than thể.

Tôi sang nhà ông Tư. Tôi không dám vào nhà, cứ thầp thò bên cửa sổ. Ông hỏi:

– Ai đó?

– Con đây, con là thằng Dũng.

Tôi từ từ đi vào nhà, ngồi xuống bộ ván.

– Có gì muốn nói với ông phải không? Ông hỏi,

Tôi áp úng:

– Con muốn hỏi …ông có nhớ, nhớ…

– Ông có nhớ bàn tay và bàn chân không?

Ông Tư im lặng nhìn tôi. Tôi nói tiếp:

– Con biết ông nhớ lắm!

– Ừ, ông nhớ – Ông chớp chớp đôi mắt – Những ngày nằm ở đây, ông luôn nhớ.

– Thế thì ông có đến cái chỗ mà bàn tay bàn chân của ông nằm lại không?

– Chưa. Ông chưa ghé bao giờ. Nhưng ông sẽ không bao giờ quên đâu. Từ lâu, ông ước mơ được ghé lại thăm một lần nhưng chưa tiện nói ra. Ông sợ chị Hồng của con (tức con ông Tư) nhọc công. Với lại, khi nhắc đến, chị của con sẽ buồn lắm. Ông luôn sọ chị Hồng của con buồn.

– Thế chỗ đó có xa không ông?

– Không. Ngay trường con đó,

– Ngay trường của con?

– Ừ. Năm đó ông bảo vệ lớp học. Khi nghe tiếng máy bay, ông đã dẫn cả lớp xuống hầm trú. Không ngờ có một thằng bé vì quá sợ chui xuống gầm bàn nên ông đã bỏ sót. Khi đếm lại thấy thiếu một người, ông vội vàng chạy lên tìm.

– Ông có tìm thấy nó không?

– Có. Ông bế nó lên, người nó mềm nhũn. Ông nói đừng sợ nhưng biết chắc rằng nó đang sợ lắm. Rồi bỗng dưng một trái bom rơi xuống. Ông không còn biết gì. Trước đó ông định ép nó vào người, ông định ép nó vào ngực mình nhưng không kịp. Một luồng sáng loé lên như cắt đứt đôi tay của ông. Khi ông tỉnh lại thì đứa bé đã chết rồi. Ông còn sống được là vì ông là người lớn, sức chịu đựng tốt hơn. Người ta nói khi ẵm đứa bé lên, bàn tay của ông vẫn còn trên người nó.

Tôi rùng mình:

– Lúc đó nó đã bị cắt khỏi người ông rồi phải không?

– Ừ, người ta đã chôn bàn tay và bàn chân của ông dưới một hố bom. Sau đó lấp đất lại, trồng lên trên đó một cây dừa.

– A! Con biết chỗ đó rồi.

– Ừ. Con hãy đến thăm nó giùm ông nhé, giống như con đã đến thăm ông vậy, vì đó là một phần cơ thể của ông còn nằm lại.

Tôi gật đầu:

– Con sẽ đến thăm nó giùm ông, con sẽ nói với mọi mgười, dưới gốc dừa có bàn tay của ông để lại lúc ẵm một đứa bé.

– Con nhớ nói đứa bé vấn còn sống nhé!

– Tại sao vậy ông?

– Ông cũng không biết nữa – ông thở dài – có lẽ khi nói cứu sống được một đứa bé, sẽ tốt đẹp hơn. Ông rất ân hận khi đã lỡ nói với con đứa bé đã … Nhiều năm qua rồi, ông vẫn muốn nó được cứư sống kia.

– Con hứa, con sẽ nói…

– Ừ. Nhớ nhé. À, cây dừa có sai trái không?

– Có, ông ạ. Nó rất ngọt. Nhưng con biết vì sao nó ngọt rồi.

– Tại sao vậy?

– Nó trả công ông đó. Ðúng rồi! Con sẽ nói với tụi bạn rằng dưới cây dừa có một điều bí mật. Chúng sẽ trố mắt hỏi “Cái gì vậy? “, Con sẽ giả vờ như suy nghĩ một chút. Sau đó mới nói là vì dưới cây dứa có một bàn tay.

Ông Tư bật cười:

– Con làm ông hồi hộp quá! Con cho ông xem bàn tay của con đi.

Tôi xoè 10 ngón ra. Ông khen:

– Ôi! Chúng thật dễ thương. Ông ước gì được một ngón.

Tôi nói:

– Con sẽ cho ông ngón út. Con kể bí mật này cho ông nhé, trong mười ngón tay, con thương nhất là ngón út. Nó là ngón thiệt thòi nhất, bé tí. Nó yếu nữa. Ông thấy không, nó nhúc nhích rất chậm, vậy mà lâu lâu con còn cắn nó một cái. Nhưng mà thôi, con sẽ cho ông mười ngón.

– Làm sao ông lấy được.

– Dễ lắm. Thỉnh thoảng con sẽ chạy sang đây. Ông chỉ việc kêu lên: “bàn tay ơi, lấy cho tui cái bánh”. Thế là bàn tay sẽ chạy đến lấy cho ông ngay.

Ông cười khà khà:

– Ôi hay quá! Thật là hấp dẫn, vậy mà ông không nghĩ ra được. Ðể ông thử nhé! – Ông hắng giọng rồi sôi nổi nói – Bàn tay oi!

– Ơi, có tui đây! – Tôi nói to. Tui là bàn tay đây! Bàn tay xin tuân lệnh “hoàng thượng!”

(Trích “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” – NXB trẻ, năm 2000)

Dàn ý chung

  1. Mở bài:

Cách 1: Mở bài trực tiếp (đi từ tác giả đến nhân vật)

Giới thiệu tác giả: Nguyễn Ngọc Thuần là một trong những nhà văn tài năng của văn học Việt Nam hiện đại, chuyên viết truyện thiếu nhi và có nhiều tác phẩm để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng độc giả.

– Giới thiệu tác phẩm: Truyện ngắn “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” là một tác phẩm tiêu biểu thể hiện cái nhìn sâu sắc và đầy nhân văn của ông về tuổi thơ.

– Giới thiệu nhân vật cần  phân tích: Trong chương truyện “Thương nhớ ngón tay,” “tôi” là nhân vật để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.

Cách 2: Mở bài gián tiếp (Đi từ nhận định văn học đến tác phẩm) – Dành cho học sinh giỏi

Nhận xét về vai trò của nhân vật trong truyện ngắn, nhà văn Tô Hoài từng khẳng định: “Nhân vật là nơi duy nhất tập trung hết thảy, giải quyết hết thảy trong một sáng tác.” Thật vậy, nhân vật “tôi” trong chương truyện “Thương nhớ ngón tay” thuộc tác phẩm “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” của Nguyễn Ngọc Thuần là trung tâm truyền tải những giá trị tư tưởng và cảm xúc mà tác giả gửi gắm.

  1. Thân bài:

2.1. Khái quát về tác giả, tác phẩm:

– Giới thiệu về tác phẩm:Chương truyện “Thương nhớ ngón tay,” trích từ tác phẩm Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ của Nguyễn Ngọc Thuần, kể về một tuổi thơ trong sáng, nơi mà mỗi ngày trôi qua đều được tô điểm bằng những kỷ niệm giản dị nhưng sâu sắc. Qua câu chuyện, tác giả truyền tải những thông điệp ý nghĩa về tình cảm gia đình, sự hy sinh và giá trị của tình làng nghĩa xóm.

– Giới thiệu về nhân vật:

+ “Tôi”là nhân vật quan trọng trong truyện, giúp làm nổi bật chủ đề của truyện.

+ Nhân vật “tôi” đã cuốn hút người đọc bởi nét đẹp hồn nhiên, trí tưởng tượng phong phú và sự nhạy cảm sâu sắc qua mỗi trang sách.

+ Chính những hành động, lời nói chân thành và suy nghĩ giản dị của cậu bé đã làm sáng bừng lên giá trị nhân văn của tác phẩm, khiến người đọc phải suy ngẫm về ý nghĩa của sự yêu thương và sẻ chia trong cuộc sống.

2.2. Phân tích nhân vật.

* Luận điểm 1: Một đứa trẻ hồn nhiên và trong sáng

+ Trước hết, nhân vật ‘tôi’ để lại ấn tượng trong lòng người đọc là một đứa trẻ hồn nhiên và trong sáng.

+ Vẻ đẹp đó được thể hiện rõ qua những trò chơi và sự tương tác vui vẻ với chú Hùng. Trong buổi sáng, khi chú Hùng ghé thăm và giả vờ hỏi chuyện, nhân vật ‘tôi’ trả lời một cách tự nhiên và sáng tạo như thể mình là “cái nhà” hay “cái chốt,” tạo nên không khí vui nhộn và đầy tiếng cười. Cách mà cậu bé ôm cổ chú Hùng, chú Hùng đi thẳng ra bàn, không cần vịngợi nét ngây thơ tinh nghịch, luôn khao khát niềm vui và sự gần gũi của nhân vật.

+ Những hành động như chờ đợi chú Hùng đến, nghĩ cách đóng vai gì để làm chú cười, và “tha thứ” cho chú khi chú đến muộn thể hiện sự gắn bó và tình cảm chân thành. Cậu bé yêu thích tiếng cười và giọng nói của chú đến mức giữ lại những kỷ niệm đó như một bài hát vang mãi trong tâm trí.

=> Điều này cho thấy ‘tôi’ là một cậu bé hồn nhiên, tinh nghịch, biết yêu quý trân trọng những khoảnh khắc hạnh phúc trong cuộc sống.

* Luận điểm 2: Tâm hồn nhạy cảm và sâu sắc.

+ Bên cạnh đó, người đọc còn cảm nhận được nhân vật ‘tôi’ là một cậu bé có tâm hồn nhạy cảm và sâu sắc.

+ Vẻ đẹp đó được thể hiện qua sự quan tâm và đồng cảm mà ‘tôi’ dành cho những người xung quanh, đặc biệt là chú Hùng và ông Tư. Một trong những tình huống thể hiện rõ nét nhất đặc điểm này là khi ‘tôi’ nhận thức sâu sắc về sự mất mát của chú Hùng khi chiến tranh cướp đi ngón tay của chú. Mặc dù chỉ là một đứa trẻ, ‘tôi’ không chỉ cảm thấy thương tiếc cho chú mà còn hiểu được niềm đau và sự thiệt thòi của chú, khi chú chỉ còn “9 ngón tay” thay vì 10.

+ Cậu bé không chỉ đơn giản là biết về sự mất mát mà còn tìm cách thể hiện sự đồng cảm. Khi cùng chú Hùng đi qua chỗ ngón tay của chú đã mất, ‘tôi’ ôm lấy cổ chú và thốt lên những lời an ủi, thể hiện sự chia sẻ nỗi buồn cùng người thân yêu. Hành động này của cậu bé bộc lộ sự thấu hiểu sâu sắc về cảm giác mất mát của người khác.

+ Cùng với đó, khi gặp ông Tư, ‘tôi’ cũng thể hiện một thái độ tôn trọng và quan tâm đặc biệt. Dù chỉ là một đứa trẻ, cậu đã dũng cảm hỏi ông Tư về những kỷ niệm đau buồn trong quá khứ, và thể hiện sự đồng cảm khi nhận ra ông không muốn nhắc lại những ký ức đau đớn. Cậu cũng có cách chia sẻ và giúp đỡ thật đặc biệt. Cậu nói về cây dừa, nơi những ngón tay của ông nằm đó: nó rất ngọt và cậu giải thích đấy là “Nó trả công ông đó”. Cậu khẳng định: “Con sẽ cho ông mười ngón”, Thỉnh thoảng con sẽ chạy sang đây. Ông chỉ việc kêu lên: “bàn tay ơi, lấy cho tui cái bánh”. Thế là bàn tay sẽ chạy đến lấy cho ông ngay. Những hành động này cho thấy ‘tôi’ là một cậu bé hồn nhiên nhưng tâm hồn nhạy cảm, tinh tế, cảm nhận được rõ nét nỗi đau mà người lớn phải trải qua, đồng thời trân trọng, đồng cảm và sự thấu hiểu đối với những người xung quanh, đặc biệt những người không may gặp rủi ro biến cố.

=>Cậu bé không chỉ là một người yêu đời mà còn là một đứa trẻ có tâm hồn sâu sắc, luôn biết nhìn nhận cảm xúc của người khác một cách tinh tế và chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn với họ.

2.3. Nhân xét nghệ thuật và ý nghĩa của hình tượng nhân vật.

– Truyện được kể ở ngôi thứ nhất, giọng kể hồn nhiên, tự nhiên, mang lại sự gần gũi, sống động cho tác phẩm.

– Nhân vật “tôi” được xây dựng chủ yếu thông qua những hành động ngây ngô, những suy nghĩ trong sáng, thể hiện qua các tình huống giao tiếp với chú Hùng và ông Tư.

– Cùng với ngôn ngữ giản dị nhưng sâu sắc, sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa các phương thức biểu đạt giúp nhân vật “tôi” càng trở nên gần gũi, chân thật như giữa đời thực.

– Nhân vật “tôi” là đại diện cho sự thuần khiết của tuổi thơ, đồng thời thể hiện lòng trắc ẩn, sự trưởng thành khi hiểu được nỗi buồn trước những mất mát của người khác.

– Xây dựng nhân vật “tôi”, nhà văn ngầm gửi gắm thông điệp về sự cảm thông và tấm lòng nhân ái. Thông qua “tôi”, người đọc càng hiểu sâu sắc hơn về tài năng và tấm lòng của tác giả.

  1. Kết bài.

– Nhân vật “tôi” trong chương truyện “Thương nhớ ngón tay” của Nguyễn Ngọc Thuần để lại trong em cảm xúc sâu sắc về sự trong sáng và lòng trắc ẩn.

– “Tôi” không chỉ là một đứa trẻ hồn nhiên, mà còn rất nhạy cảm với nỗi đau và sự mất mát của người khác.

– Qua “tôi”, em nhận được bài học về tình yêu thương, sự cảm thông và khả năng chia sẻ những nỗi buồn dù là nhỏ bé.

Bài viết tham khảo

1. Mở bài:

Cách 1: Mở bài trực tiếp (đi từ tác giả đến nhân vật)

Nguyễn Ngọc Thuần là một trong những nhà văn tài năng của văn học Việt Nam hiện đại, chuyên viết truyện thiếu nhi và có nhiều tác phẩm để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng độc giả.Truyện ngắn “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” là một tác phẩm tiêu biểu thể hiện cái nhìn sâu sắc và đầy nhân văn của ông về tuổi thơ.Trong chương truyện “Thương nhớ ngón tay,” “tôi” là nhân vật để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.

Cách 2: Mở bài gián tiếp (Đi từ nhận định văn học đến tác phẩm) – Dành cho học sinh giỏi

Nhận xét về vai trò của nhân vật trong truyện ngắn, nhà văn Tô Hoài từng khẳng định: “Nhân vật là nơi duy nhất tập trung hết thảy, giải quyết hết thảy trong một sáng tác.” Thật vậy, nhân vật “tôi” trong chương truyện “Thương nhớ ngón tay” thuộc tác phẩm “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” của Nguyễn Ngọc Thuần là trung tâm truyền tải những giá trị tư tưởng và cảm xúc mà tác giả gửi gắm.

2. Thân bài:

Chương truyện “Thương nhớ ngón tay,” trích từ tác phẩm Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ của Nguyễn Ngọc Thuần, kể về một tuổi thơ trong sáng, nơi mà mỗi ngày trôi qua đều được tô điểm bằng những kỷ niệm giản dị nhưng sâu sắc. Qua câu chuyện, tác giả truyền tải những thông điệp ý nghĩa về tình cảm gia đình, sự hy sinh và giá trị của tình làng nghĩa xóm.“Tôi”là nhân vật quan trọng trong truyện, giúp làm nổi bật chủ đề của truyện.Nhân vật “tôi” đã cuốn hút người đọc bởi nét đẹp hồn nhiên, trí tưởng tượng phong phú và sự nhạy cảm sâu sắc qua mỗi trang sách.Chính những hành động, lời nói chân thành và suy nghĩ giản dị của cậu bé đã làm sáng bừng lên giá trị nhân văn của tác phẩm, khiến người đọc phải suy ngẫm về ý nghĩa của sự yêu thương và sẻ chia trong cuộc sống.

Trước hết, nhân vật ‘tôi’ để lại ấn tượng trong lòng người đọc là một đứa trẻ hồn nhiên và trong sáng. Vẻ đẹp đó được thể hiện rõ qua những trò chơi và sự tương tác vui vẻ với chú Hùng. Trong buổi sáng, khi chú Hùng ghé thăm và giả vờ hỏi chuyện, nhân vật ‘tôi’ trả lời một cách tự nhiên và sáng tạo như thể mình là “cái nhà” hay “cái chốt,” tạo nên không khí vui nhộn và đầy tiếng cười. Cách mà cậu bé ôm cổ chú Hùng, chú Hùng đi thẳng ra bàn, không cần vịngợi nét ngây thơ tinh nghịch, luôn khao khát niềm vui và sự gần gũi của nhân vật. Những hành động như chờ đợi chú Hùng đến, nghĩ cách đóng vai gì để làm chú cười, và “tha thứ” cho chú khi chú đến muộn thể hiện sự gắn bó và tình cảm chân thành. Cậu bé yêu thích tiếng cười và giọng nói của chú đến mức giữ lại những kỷ niệm đó như một bài hát vang mãi trong tâm trí. Điều này cho thấy ‘tôi’ là một cậu bé hồn nhiên, tinh nghịch, biết yêu quý trân trọng những khoảnh khắc hạnh phúc trong cuộc sống.

Bên cạnh đó, người đọc còn cảm nhận được nhân vật ‘tôi’ là một cậu bé có tâm hồn nhạy cảm và sâu sắc.Vẻ đẹp đó được thể hiện qua sự quan tâm và đồng cảm mà ‘tôi’ dành cho những người xung quanh, đặc biệt là chú Hùng và ông Tư. Một trong những tình huống thể hiện rõ nét nhất đặc điểm này là khi ‘tôi’ nhận thức sâu sắc về sự mất mát của chú Hùng khi chiến tranh cướp đi ngón tay của chú. Mặc dù chỉ là một đứa trẻ, ‘tôi’ không chỉ cảm thấy thương tiếc cho chú mà còn hiểu được niềm đau và sự thiệt thòi của chú, khi chú chỉ còn “9 ngón tay” thay vì 10.Cậu bé không chỉ đơn giản là biết về sự mất mát mà còn tìm cách thể hiện sự đồng cảm. Khi cùng chú Hùng đi qua chỗ ngón tay của chú đã mất, ‘tôi’ ôm lấy cổ chú và thốt lên những lời an ủi, thể hiện sự chia sẻ nỗi buồn cùng người thân yêu. Hành động này của cậu bé bộc lộ sự thấu hiểu sâu sắc về cảm giác mất mát của người khác.Cùng với đó, khi gặp ông Tư, ‘tôi’ cũng thể hiện một thái độ tôn trọng và quan tâm đặc biệt. Dù chỉ là một đứa trẻ, cậu đã dũng cảm hỏi ông Tư về những kỷ niệm đau buồn trong quá khứ, và thể hiện sự đồng cảm khi nhận ra ông không muốn nhắc lại những ký ức đau đớn. Cậu cũng có cách chia sẻ và giúp đỡ thật đặc biệt. Cậu nói về cây dừa, nơi những ngón tay của ông nằm đó: nó rất ngọt và cậu giải thích đấy là “Nó trả công ông đó”. Cậu khẳng định: “Con sẽ cho ông mười ngón”, Thỉnh thoảng con sẽ chạy sang đây. Ông chỉ việc kêu lên: “bàn tay ơi, lấy cho tui cái bánh”. Thế là bàn tay sẽ chạy đến lấy cho ông ngay. Những hành động này cho thấy ‘tôi’ là một cậu bé hồn nhiên nhưng tâm hồn nhạy cảm, tinh tế, cảm nhận được rõ nét nỗi đau mà người lớn phải trải qua, đồng thời trân trọng, đồng cảm và sự thấu hiểu đối với những người xung quanh, đặc biệt những người không may gặp rủi ro biến cố. Cậu bé không chỉ là một người yêu đời mà còn là một đứa trẻ có tâm hồn sâu sắc, luôn biết nhìn nhận cảm xúc của người khác một cách tinh tế và chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn với họ.

Truyện được kể ở ngôi thứ nhất, giọng kể hồn nhiên, tự nhiên, mang lại sự gần gũi, sống động cho tác phẩm. Nhân vật “tôi” được xây dựng chủ yếu thông qua những hành động ngây ngô, những suy nghĩ trong sáng, thể hiện qua các tình huống giao tiếp với chú Hùng và ông Tư.Cùng với ngôn ngữ giản dị nhưng sâu sắc, sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa các phương thức biểu đạt giúp nhân vật “tôi” càng trở nên gần gũi, chân thật như giữa đời thực.Nhân vật “tôi” là đại diện cho sự thuần khiết của tuổi thơ, đồng thời thể hiện lòng trắc ẩn, sự trưởng thành khi hiểu được nỗi buồn trước những mất mát của người khác. Xây dựng nhân vật “tôi”, nhà văn ngầm gửi gắm thông điệp về sự cảm thông và tấm lòng nhân ái. Thông qua “tôi”, người đọc càng hiểu sâu sắc hơn về tài năng và tấm lòng của tác giả.

3. Kết bài.

Nhân vật “tôi” trong chương truyện “Thương nhớ ngón tay” của Nguyễn Ngọc Thuần để lại trong em cảm xúc sâu sắc về sự trong sáng và lòng trắc ẩn. “Tôi” không chỉ là một đứa trẻ hồn nhiên, mà còn rất nhạy cảm với nỗi đau và sự mất mát của người khác. Qua “tôi”, em nhận được bài học về tình yêu thương, sự cảm thông và khả năng chia sẻ những nỗi buồn dù là nhỏ bé.

Yêu thích

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *