Phân tích đoạn trích truyện Hoa đào nở trên vai của tác giả Vũ Thị Huyền Trang

Đề bài: Phân tích đoạn trích truyện Hoa đào nở trên vai của tác giả Vũ Thị Huyền Trang

HOA ĐÀO NỞ TRÊN VAI

[…] Vậy là Lụm trở thành con cháu nhà này cũng đã được hơn ba tháng. Ông vẫn nhớ như in buổi sáng hôm ấy. Lúc trở về từ nơi tránh lũ ông thất thần nhìn nhà cửa tan hoang. Lúc đang bới trong đống đổ nát tìm nồi niêu, xoong chảo ông giật mình nhìn thấy trên bụi tre bị bão quật nằm rạp xuống bám đầy bùn đất sau cơn lũ có hình hài một con người. Nói đúng hơn đó là một đứa trẻ, quần áo nhuốm màu bùn, tay cố ôm lấy thân cây. Xứ này đâu lạ gì cảnh sau mỗi trận bão lũ lại thấy đồ đạc nhà mình trôi đi, đồ đạc nhà người ta trôi đến. Khi thì xoong nồi, khi thì cây cối, gà, vịt, khi thì quần áo, búp bê, cặp sách. Nói chung đủ cả, lẫn lộn trong bùn đất chẳng còn dùng được. Nhưng chưa bao giờ ông nghĩ thứ trôi đến sau cơn lũ lại là một thằng bé sáu tuổi, người ngợm đặc như một khối bùn.
Sau lũ, nguồn nước cũng ô nhiễm nặng. Những gáo nước đục ngầu không thể gột rửa hết bùn đất trên cơ thể đứa bé tội nghiệp. Ngay cả sau này cũng vậy, dù ông Vại và vợ chồng đứa con trai có yêu thương ra sao cũng không thể nào xóa đi ký ức đau buồn trong nó. Ông từng dắt thằng nhỏ ngược dòng cơn lũ tìm về nhà. Nhưng về đến nơi chỉ thấy cảnh tượng tan hoang. Người ta nói người thân thằng nhỏ đã trôi theo cơn lũ, không về. Kể từ đó thằng nhỏ trở thành con cháu trong nhà. Người làng nói chắc ông trời thương vợ chồng chị Thảo lấy nhau chục năm vẫn chưa có con nên cơn lũ đã đưa thằng nhỏ dừng lại nơi này. Từ khi có nó nhà cửa tự nhiên cứ ấm dần lên. Dù sau lũ, dựng tạm cái lều, ba con người co cụm lại bên mâm cơm đạm bạc và giấc ngủ tứ bề gió thổi. Chồng Thảo đi xuất khẩu lao động đã được gần hai năm. Ở xa, quặn lòng thương quê nhà mưa lũ. Nên Vĩnh nói số tiền anh tiết kiệm được sẽ gửi về xây một căn nhà tử tế, nền cao, móng chắc để những mùa bão sau bớt đi phần thấp thỏm, âu lo. “Hơn nữa, không thể để cho thằng nhỏ sống tạm bợ thế được. Sẽ chỉ càng khiến nó nghĩ về mất mát”. Thế là một ngôi nhà nhỏ được xây lên. Thỉnh thoảng ông Vại ới thằng nhỏ xách hộ cái xô, giữ giùm cái thang, trông giùm mấy mẻ cá đang phơi ngoài sân sợ con mèo ăn mất. Sợ nó ngồi không hay nghĩ ngợi vẩn vơ, lúc giải lao ông thường đạp xe đèo nó đi chơi làng trên xóm dưới. Mấy đứa nhỏ hàng xóm chạy sang kéo thằng Lụm chạy mất tiêu sau rặng cúc tần. Trời tối nhá nhem thằng Lụm trở về với bộ dạng lấm lem, miệng cười hở hàm răng sún chưa thay hết. Thảo vờ mắng nó vài câu chứ bụng dạ thì mừng vui quá chừng. Ít ra cũng thấy Lụm bắt đầu cười trở lại. Nửa đêm cũng ít dần những cơn ác mộng khiến thằng nhỏ bật dậy mếu máo gọi “mẹ ơi”. Nó cũng thôi bám chặt vào cột nhà mỗi khi thấy ngoài trời nổi gió.
[..] Cảnh tát cá đồng mới đông vui làm sao. Bà con ai cũng ghé chọn vài con cá to mua về để ăn Tết. Cá đồng ăn cỏ, nước sạch chảy lưu thông nên thơm thịt ai cũng thích. Lụm bận bịu với chiếc giỏ đựng đầy tôm tép của mình. Cô Thảo nói Lụm bán được bao nhiêu tiền đều được giữ lại để đi chợ Tết. Thằng nhỏ sướng rơn lội cả ngày dưới đồng, bùn bết từ đỉnh đầu xuống chân, chỉ hàm răng trắng thỉnh thoảng thích chí cười khanh khách. Tối về cô Thảo đun sẵn nồi nước lá, lôi Lụm ra kì cọ. Tay Thảo dừng lại bên chiếc bớt đỏ trên vai thằng nhỏ, khẽ cười bảo:
– Con nhìn xem, hoa đào ngoài vườn chưa kịp nở mà hoa đào trên vai con đã nở hoa rồi.
– Hồi trước mẹ con hay nói ai có chiếc bớt đỏ như hoa sau này nhất định sẽ hạnh phúc. Có thật vậy không cô?
– Đúng thế. Cô cũng tin sau này Lụm nhất định sẽ trở thành một chàng trai tươi vui, hạnh phúc. Bởi con mang cả mùa xuân đang nở thắm trên vai.
Lụm nhắm mắt, ngửa cổ cảm nhận sự ấm áp của từng gáo nước lá dội xuống người mình và những cánh hoa đào chầm chậm nở trên vai…

Dàn ý Phân tích đoạn trích truyện Hoa đào nở trên vai của tác giả Vũ Thị Huyền Trang

Mở bài

– Giới thiệu truyện ngắn “Hoa đào nở trên vai” và tác giả Vũ Thị Huyền Trang

– Gợi mở không khí, cảm xúc mà câu chuyện mang lại (ấm áp, nhân văn, sâu lắng)

– Dẫn dắt vào vấn đề nghị luận: phân tích đoạn trích, đặc biệt là nghệ thuật kể chuyện và giá trị nội dung về tình người sau thiên tai

Trong mỗi câu chuyện đẹp, điều khiến người đọc lưu giữ không chỉ là chi tiết xúc động mà còn là những con người mang trong mình trái tim ấm áp. “Hoa đào nở trên vai” của Vũ Thị Huyền Trang là một truyện ngắn như thế, dịu dàng, thấm đẫm yêu thương. Ẩn sau một trận lũ dữ dội là câu chuyện về lòng nhân hậu, về tình cảm gia đình, về sự hồi sinh trong trái tim một đứa trẻ mồ côi.

Thân bài

Khái quát nội dung truyện

Truyện kể về Lụm – một cậu bé mồ côi cả cha lẫn mẹ sau cơn lũ. Em được ông Vại nhặt về nuôi, sống trong tình thương của ông và vợ chồng cô Thảo. Trong tình yêu thương ấy, Lụm dần vượt qua nỗi đau và mở lòng đón nhận mùa xuân mới, đón nhận một gia đình mới.

Chủ đề của tác phẩm

“Hoa đào nở trên vai” là một câu chuyện xúc động về tình người sau thiên tai. Câu chuyện làm sáng lên hình ảnh những con người giàu lòng trắc ẩn, mang trong mình sự yêu thương chân thành và khát vọng được sưởi ấm những mảnh đời bất hạnh. Truyện không chỉ phản ánh hiện thực mất mát sau lũ mà còn khơi dậy niềm tin vào những điều tốt đẹp.

Nghệ thuật xây dựng nhân vật

Nhân vật Lụm – đứa trẻ mồ côi nhưng đầy cảm xúc và nội tâm

Lụm xuất hiện sau cơn lũ trong cảnh ngổn ngang, đau thương. Cái nhìn đầu tiên về Lụm là một ánh mắt chất chứa buồn đau, một đứa trẻ gánh chịu mất mát khi chưa hiểu hết về cuộc đời. Nhưng càng đọc, ta càng cảm nhận được ở Lụm sự tinh tế, sâu sắc và biết yêu thương. Em hiểu tấm lòng của ông Vại, của cô Thảo, em biết lặng lẽ đón nhận và trân trọng tình cảm ấy. Dù mất cha mẹ, Lụm vẫn không tuyệt vọng – vì em được cứu rỗi bằng một tình yêu chân thành.

Ông Vại – người ông cưu mang và yêu thương như cháu ruột

Gặp Lụm khi em đang bới đống đổ nát, ông Vại không đắn đo mà đưa em về nhà. Lòng trắc ẩn trong ông lớn hơn mọi định kiến. Ông đã yêu thương Lụm bằng tất cả tấm lòng của một người ông: chăm sóc, ở bên, an ủi. Ông không chỉ cho em chỗ ở mà còn là bến đỗ của sự an toàn. Ông đại diện cho thế hệ những con người nông thôn giàu tình thương, giàu nhân nghĩa, biết chở che những phận người lẻ loi.

Chị Thảo – người mẹ từ trái tim chứ không phải từ máu mủ

Dù đi làm xa, chị Thảo luôn nhớ tới Lụm. Chị thương em như con ruột: muốn xây nhà để em đỡ sợ khi bão về, lo nước tắm, hỏi han, quan tâm bằng những hành động nhỏ nhất. Những lời mắng yêu, những cái nhíu mày đầy dịu dàng khiến ta thấy ở chị hình ảnh của một người mẹ thật sự. Câu nói của chị: “Cô cũng tin sau này Lụm nhất định sẽ trở thành một chàng trai tươi vui, hạnh phúc…” không chỉ là niềm tin mà còn là lời hứa nâng đỡ cả một tương lai.

Tình huống truyện đặc sắc, xúc động

Việc ông Vại “nhặt” được Lụm sau cơn lũ là một tình huống mở đầu rất đắt giá. Nó không chỉ tạo điểm nút cho câu chuyện mà còn là biểu tượng cho sự cứu vớt – cứu một đứa trẻ và cả phần người trong mỗi con người.

Ngôn ngữ kể chuyện mộc mạc, giàu cảm xúc

Lối kể giản dị, ngôn từ trong sáng, các hình ảnh đều rất gần gũi, đời thường nhưng mang lại sức lay động sâu sắc. Truyện nhẹ nhàng, không nhiều cao trào nhưng mỗi đoạn đều chứa đựng cảm xúc chân thật. Cách kể ấy khiến người đọc cảm nhận được sự sống chậm, sống thật, sống với yêu thương.

Ý nghĩa biểu tượng từ nhan đề truyện

“Hoa đào nở trên vai” không chỉ là một dấu vết trên thân thể, mà là dấu hiệu của hy vọng. Hoa đào tượng trưng cho mùa xuân, cho cái đẹp, cho những điều may mắn. Khi hoa đào ấy nở trên vai Lụm, đó cũng là khi cuộc đời em bước sang một trang mới – nơi có gia đình, có yêu thương, và có cả những mùa xuân dài phía trước.

Kết bài

– Khẳng định giá trị nội dung: câu chuyện tỏa sáng tình người, tình thương giữa đời thường

– Khẳng định giá trị nghệ thuật: lối kể dung dị, xây dựng tình huống cảm động, cách lựa chọn nhan đề đặc sắc

– Bày tỏ cảm xúc, suy nghĩ cá nhân: rút ra thông điệp hoặc ấn tượng sâu sắc để lại sau khi đọc truyện

“Hoa đào nở trên vai” là một truyện ngắn nhẹ nhàng nhưng sâu sắc. Nghệ thuật kể chuyện mộc mạc, cách xây dựng nhân vật sinh động cùng tình huống giàu cảm xúc đã tạo nên một bản giao hưởng dịu dàng về tình người. Câu chuyện không chỉ sưởi ấm trái tim người đọc mà còn gieo vào tâm hồn ta một niềm tin rằng: giữa những mất mát, vẫn luôn có những bàn tay đưa ra, vẫn có những bông hoa nở rộ từ nỗi đau. Đó chính là giá trị đẹp đẽ nhất mà văn chương mang lại.

Bài văn mẫu Phân tích đoạn trích truyện Hoa đào nở trên vai của tác giả Vũ Thị Huyền Trang

Bài văn mẫu 1

Trong kho tàng văn học Việt Nam hiện đại, có những tác phẩm không quá đồ sộ về dung lượng nhưng lại có sức lay động mạnh mẽ bởi sự giản dị, chân thực và nhân văn trong từng câu chữ. Hoa đào nở trên vai của Vũ Thị Huyền Trang là một truyện ngắn như thế. Không đi vào những mạch truyện kịch tính, không phô trương chi tiết, tác phẩm tựa như một lời thì thầm nhẹ nhàng nhưng thấm đẫm yêu thương về tình người, tình gia đình và sự hồi sinh trong những mất mát.

Tác giả Vũ Thị Huyền Trang là một cây bút trẻ nhưng đầy nội lực. Bằng lối viết trong sáng, bình dị và cách lựa chọn đề tài gần gũi với đời sống, cô đã góp mặt vào dòng chảy văn học đương đại với những truyện ngắn cảm động như “Cỗ xe mây”, “Giặc bên Ngô”, “Chỉ thấy mây trời”,… Trong số đó, Hoa đào nở trên vai để lại dấu ấn sâu đậm bởi chất nhân văn tinh tế và sự khơi gợi niềm tin vào những điều tốt đẹp của cuộc đời.

Tác phẩm mở ra sau một cơn lũ dữ dội – thứ thiên tai khốc liệt không chỉ cuốn trôi nhà cửa, tài sản mà còn cướp đi sinh mạng của biết bao con người. Cậu bé Lụm là một trong những nạn nhân của cơn lũ ấy. Cha mẹ mất, Lụm trôi dạt, một thân một mình giữa đổ nát và tan hoang. Nhưng cũng chính lúc đó, ông Vại – một người nông dân lam lũ – xuất hiện như tia sáng hiếm hoi trong đêm đen, mang theo lòng thương cảm và sự cưu mang chân thành. Ông đưa cậu bé về nhà, mở lòng đón nhận Lụm như con cháu ruột thịt, không toan tính, không phân biệt máu mủ. Gia đình ông Vại không dư dả gì, lại vừa gượng dậy sau lũ, nhưng sự tử tế thì chưa bao giờ cạn kiệt trong lòng họ.

Nhân vật Lụm được xây dựng với số phận đáng thương nhưng không khiến người đọc cảm thấy u uất. Ngược lại, qua từng cử chỉ nhỏ – ánh mắt buồn, tiếng thở dài, cách em lặng lẽ lắng nghe chị Thảo hát ru hay nép vào ông Vại trong những đêm gió lạnh – người đọc cảm nhận được một tâm hồn nhạy cảm, giàu cảm xúc. Dù đau đớn trước mất mát quá lớn, em vẫn dần học cách mở lòng, học cách sống tiếp và đón nhận những yêu thương mới. Sự thay đổi ấy không phải là điều diễn ra chóng vánh, mà là kết quả của cả một hành trình chữa lành bằng tình yêu thương giản dị từ những con người xung quanh.

Ông Vại là hiện thân của lòng trắc ẩn. Không chỉ đơn giản là một người đàn ông tốt bụng, ông là kiểu người có khả năng “nhìn” ra những nỗi đau người khác đang mang và sẵn lòng xoa dịu nó. Ông không lên gân, không khoa trương, chỉ nhẹ nhàng nhắc chị Thảo kéo chăn cho Lụm, lặng lẽ gói ghém chút tiền ít ỏi mua cho Lụm bộ đồ mới ăn Tết, hay dẫn em đi chợ như một cách để lấp đầy khoảng trống trong lòng em. Cái thương của ông không lớn tiếng nhưng lại đầy đủ và vững chãi.

Chị Thảo – người phụ nữ chưa có con – hiện lên với hình ảnh dịu dàng, bao dung. Chị chăm sóc Lụm từ bữa ăn đến giấc ngủ, kể chuyện, ru ngủ, thậm chí có lúc còn giận yêu Lụm như thể chị đang đối xử với chính đứa con do mình sinh ra. Chị hiểu rằng không ai có thể thay thế cha mẹ ruột, nhưng chị vẫn âm thầm làm tất cả để Lụm không thấy mình lạc lõng giữa cuộc đời.

Chi tiết hình ảnh hoa đào nở trên vai Lụm không chỉ là cái kết đẹp cho câu chuyện, mà còn là biểu tượng giàu chất thơ và ẩn dụ. Đó là một dấu hiệu của mùa xuân, của hồi sinh và của niềm tin. Vết bớt ấy có thể là cái nhìn định mệnh, nhưng cũng chính là hình ảnh cho thấy dù từng tổn thương, con người vẫn có thể nở rộ như một cành hoa đào nếu được ủ ấm bằng tình thương.

Nghệ thuật kể chuyện trong tác phẩm cũng là một điểm đáng nói. Giọng văn của Vũ Thị Huyền Trang nhẹ nhàng như lời thủ thỉ, mạch truyện chậm rãi mà sâu sắc. Tình huống truyện được đặt trong bối cảnh hậu thiên tai – một hoàn cảnh không hiếm trong đời sống người Việt – nhưng bằng cách nhìn mới mẻ, tác giả đã biến câu chuyện từ một bi kịch thành một bài ca về lòng nhân hậu. Các nhân vật đều được khắc họa gần gũi, ngôn từ trong sáng, không cầu kỳ nhưng giàu biểu cảm. Truyện không quá dài nhưng dư âm để lại thì lâu bền.

Hoa đào nở trên vai là một bản nhạc buồn nhưng không bi lụy. Đó là lời thì thầm về những điều đẹp đẽ vẫn còn hiện diện trong cuộc đời. Là nhắc nhở rằng, giữa vô vàn những mất mát và đau thương, con người vẫn có thể nương tựa vào nhau bằng lòng tốt, bằng sự tử tế và yêu thương không điều kiện. Trong một thời đại mà đôi khi sự thờ ơ lên ngôi, câu chuyện nhỏ này lại trở thành ngọn lửa sưởi ấm lòng người, khiến ta tin vào điều tử tế và mong mình cũng sẽ là một “ông Vại” giữa đời thường.

Bài văn mẫu 2

Trong dòng chảy văn học Việt Nam đương đại, không phải tác phẩm nào cũng cần đến những kịch bản gay cấn, những nhân vật hào nhoáng hay lời thoại đầy kịch tính. Có những câu chuyện chỉ cần một vết bớt đỏ in trên vai một đứa trẻ, cũng đủ làm người đọc lặng người. Truyện ngắn Hoa đào nở trên vai của Vũ Thị Huyền Trang chính là một đóa hoa như vậy – lặng lẽ nở giữa mùa sau bão, để lại hương thơm dịu ngọt về tình người, tình thân và hy vọng.

Lụm – một cậu bé nhỏ tuổi, côi cút sau cơn lũ, đã mất đi tất cả – là nhân vật trung tâm của câu chuyện. Không khó để hình dung một đứa trẻ như thế sẽ đau đớn, hụt hẫng và khép mình đến mức nào giữa một thế giới quá đỗi lạnh lùng. Nhưng điều kỳ diệu đã đến với em, không phải từ phép màu nào siêu nhiên, mà đến từ sự ấm áp rất thật, rất đời – đó là tấm lòng của ông Vại, của chị Thảo, của cả một ngôi làng nghèo mà giàu tình người.

Từ những chi tiết nhỏ như việc ông Vại đắp chăn cho Lụm, chị Thảo ru Lụm ngủ, hay cả việc dành dụm từng đồng bạc ít ỏi để sắm cho em một bộ quần áo mới – tất cả được viết bằng chất liệu của sự chân thành. Tác giả không cần phải gào lên rằng “ông thương Lụm”, “chị Thảo thương Lụm”, chỉ cần một ánh nhìn, một cái vuốt tóc cũng đủ để người đọc cảm thấy cả một bầu trời yêu thương đang vây quanh cậu bé mồ côi ấy.

Đáng chú ý hơn, chính Lụm cũng không phải là một nhân vật bị động. Em biết cảm nhận, biết nhớ thương, biết mở lòng và biết trân trọng những gì mình được trao. Một đứa trẻ nhạy cảm như thế, trong hoàn cảnh mất mát quá sớm như thế, lại không hóa đá, không khép chặt trái tim – điều đó khiến người đọc không khỏi khâm phục. Câu chuyện không đơn thuần là lòng trắc ẩn của người lớn, mà còn là sự hồi sinh của một tâm hồn non nớt.

Hình ảnh vết bớt đỏ như hoa đào trên vai Lụm là biểu tượng tuyệt đẹp. Nó không chỉ là điểm nhấn khiến ta ghi nhớ, mà còn là lời khẳng định âm thầm của tác phẩm: dù có trải qua bao mùa lũ, những đóa hoa của sự sống, của hy vọng vẫn sẽ nở. Đó cũng là cách tác giả nhẹ nhàng gửi gắm giá trị nhân đạo – không bằng những lời giảng dài, mà bằng chính hành động sống và yêu thương.

Truyện ngắn Hoa đào nở trên vai không dài, không cầu kỳ, nhưng lại là minh chứng cho câu nói: cái đẹp thường giản dị. Bằng giọng văn mộc mạc, không trang trí hoa mỹ, Vũ Thị Huyền Trang đã viết nên một bài ca thầm lặng về tình thân và niềm tin. Đọc xong câu chuyện, người ta chẳng muốn gấp sách lại vội, vì dư âm của nó như vẫn còn thấm dần trong từng nhịp thở.

Bài văn mẫu 3

Trong thế giới hôm nay – nơi đôi khi lòng tốt bị nghi ngờ, tình cảm bị hoài nghi và yêu thương trở thành điều xa xỉ – thì một câu chuyện như Hoa đào nở trên vai của Vũ Thị Huyền Trang giống như một ngọn đèn nhỏ cháy lên trong đêm tối, gợi cho ta nhớ rằng điều tử tế vẫn luôn tồn tại, miễn là ta đủ kiên nhẫn để tin vào nó.

Câu chuyện mở ra bằng một cơn lũ – một tai họa quen thuộc ở làng quê Việt Nam. Nhưng sau cơn lũ không chỉ còn lại những căn nhà sụp đổ, mà còn có những mảnh đời lạc lõng như cậu bé Lụm. Mồ côi cả cha lẫn mẹ, em trở thành đứa trẻ vô định. Nhưng từ đống hoang tàn ấy, Lụm đã gặp được gia đình ông Vại – nơi không chỉ cho em mái nhà, mà còn cho em một mái ấm.

Điều khiến Hoa đào nở trên vai trở nên đặc biệt chính là cách tác giả để cho tình yêu thương hiện lên không hô hào, không sáo rỗng. Ông Vại không giàu, chị Thảo không sang, họ là những con người rất đỗi bình thường. Nhưng trong cái bình thường ấy lại ẩn chứa sự tử tế sâu sắc. Những hành động nhỏ của họ – kéo chăn, mua áo mới, dỗ dành, ru ngủ – đã nói lên tất cả.

Sự sống không chỉ tiếp diễn bằng hơi thở. Nó cần tình yêu, cần sự quan tâm, cần cả những cái ôm dịu dàng khi đứa trẻ giật mình trong đêm. Và đó chính là điều mà Lụm – nhân vật đáng thương nhất truyện – đã được nhận. Chính sự bao bọc ấy đã khiến em từ một đứa bé khép mình trở nên rạng rỡ hơn mỗi ngày. Bằng hình tượng Lụm, tác giả muốn khẳng định: yêu thương không chỉ có tác dụng an ủi, mà còn có khả năng cứu rỗi và tái sinh.

Chi tiết bớt hoa đào trên vai Lụm không chỉ là yếu tố tạo hình ảnh đẹp, mà còn là một biểu tượng nghệ thuật đắt giá. Nó như lời chúc lành, là dấu hiệu rằng dù cuộc đời có từng phũ phàng, thì hoa vẫn có thể nở ở những nơi tưởng như hoang vu nhất. Mùa xuân sẽ đến, không bằng thời gian, mà bằng chính lòng người.

Hoa đào nở trên vai không gây chấn động, không đưa ra những nghịch cảnh dữ dội. Nhưng câu chuyện của nó cứ nhẹ nhàng thấm vào lòng người như hơi ấm trong một đêm lạnh. Và khi ta đọc đến dòng cuối cùng, hẳn mỗi người đều sẽ khẽ thở dài – vì xúc động, vì biết ơn, và vì hy vọng rằng trong cuộc đời mình, cũng có lúc được chạm vào thứ hoa đào ấy.

Yêu thích

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *