📘 Tải 100+ tài liệu nghị luận văn học, 100+ đề thi học sinh giỏi ... chỉ 1 Click

Phân tích số phận và tính cách của nhân vật Tường trong đoạn trích Đêm làng Trọng Nhân

Đề bài:

Em hãy viết đoạn văn nghị luận (khoảng 200 chữ ) Phân tích số phận và tính cách của nhân vật Tường trong đoạn trích Đêm làng Trọng Nhân

                                         Đêm làng Trọng Nhân

(Bối cảnh đoạn trích: Tường đi bộ đội hơn sáu năm không có tin tức gì. Hòa bình, anh may mắn còn sống trở về làng với gương mặt “đã chết” khó mà nhận ra. Tường về đến cây đa đầu làng Trọng Nhân thì trời đã mãn chiều. Anh tạt vào quán nước dưới gốc đa và giả vờ là người bạn của Tường để hỏi thăm về tình hình gia đình mình sau bao năm xa cách).

– Cảm ơn bà! Cháu là bạn anh Tường làng Trọng Nhân đây bà ạ!

– Giời đất ơi! Quý hóa quá! Bom đạn đã ngừng năm sáu năm rồi. Làng này chết sáu, bảy chục. Đứa nào còn sống về cả rồi. Chỉ còn mỗi thằng Tường chẳng biết sống chết ra sao chưa thấy về mà cũng không có giấy báo tử. Chuyến này chú về là ông bà Tân mừng lắm.

– Dạo ni ông bà Tân có khỏe không bà. O Thương vợ anh Tường bây giờ ra răng ạ…?  Anh hỏi liên tục.

– Ôi dào ơi! Già cả rồi! ì oặt luôn. Chú này, cái đám cô Thương ấy mà. Có khối đám đến dập dìu đấy. Ông bà Tân chỉ ưng gả con dâu cho anh giáo Mười thôi.

Lòng Tường thắt lại. Anh hoang mang. Tim anh đập loạn xạ. Phải về thôi! Về ngay nhà. Thương ơi! Tất cả hãy dừng lại. Anh đang về với em đây.

Tối chạng vạng.

Tường bước vội trên con đường lát gạch về làng Trọng Nhân. Hơn sáu năm đi xa, chắc bây giờ mẹ anh già lắm. Có già như bà Còm không. Anh đổi khác, mẹ anh có nhận ra không. Còn bố anh có còn đi làm thợ thùng đào, thùng đấu nữa không. Cái nghề ấy khổ lắm bố ơi. Và Thương nữa! Tường nhớ lại cây đa hai trăm tuổi đã nhiều lần chứng kiến tình yêu của anh. Ôi! Những giọt trăng lọt qua kẽ lá rơi xuống tóc, vai Thương. Mùi hương bưởi thoảng bay ra từ suối tóc mây. […]

 Tường giật mình. Mải nghĩ, anh đã đi qua ngõ nhà mình mấy bước.[…]

 Tường đứng trước ngõ. Nhà mình đây rồi. Tường reo to trong lòng. Ôi! Bao năm anh lặn lội khắp các nẻo chiến trường. Bao năm Tường sống trong nhớ nhung, khát khao, chờ đợi. Hình ảnh mẹ, vợ và cha lúc nào cũng đau đáu, khắc khoải trong tim. Giờ thì anh đã về đây. Về nơi đã sinh ra anh, nơi anh lớn lên và ra trận.

[…] Lòng anh rạo rực. Những bước chân rất nhẹ, lâng lângGặp mẹ như thế nào nhỉ. Anh sẽ chạy nhanh đến ôm chầm lấy mẹ. Không! Anh sẽ hiu hiu nhắm mắt, hai tay đưa về trước khi dò dẫm trong sân. Cũng không! Nhìn thấy, mẹ sẽ ngã mất. […] Còn bố nữa. Anh sẽ đứng nghiêm: “Thưa bác lực điền. Con đang đeo hai huân chương chiến công trở về. Tửu lượng của bác dạo này thế nào ạ?”. Bố anh cười rạng rỡ: “Cha anh chứ! Mẹ và vợ anh hết nước mắt”. Còn Thương nữa! Anh sẽ đeo ba lô đứng chờ bên cửa buồng. […] “Không! Trái tim của anh nhưng còn gương mặt…”

– Chị Thương! Có tắm thì ào đi còn ăn cơm. Bà ấy không về đâu.

Tường bừng tỉnh. Đúng là tiếng bố rồi.

– Thầy cứ uống rượu trước đi. U cũng bảo con vài hôm u mới về.

Tiếng nói của Thương vẫn như xưa, dịu dàng và đằm thắm.

– Bố rất quý cái nết anh giáo Mười. Anh giáo với con ở đây bố mẹ yên tâm lúc tuổi già. Anh giáo cũng giản dị, đã đi lính rồi nên dễ thông cảm.

Tai Tường ù đi. Chiến tranh. Xa cách. Mất mát. Chia ly và chiến thắng. Anh rùng mình nhớ lại: ánh mắt trố ra kinh ngạc của cô gái, lời bà Còm, tiếng kêu kinh ngạc của thằng bé, cái mặt ông ác, tiếng nói của cha. Lòng anh quặn lại. Ngôi nhà bỗng trở nên xa lạ…

Tường quay đầu, khoác ba lô đi ra đường. Tường vấp ngã. Anh luống cuống ngồi dậy. Nước mắt tự nhiên ứa ra. Anh cứ đi, bước thấp, bước cao, hẫng hụt…

(Trích Đêm làng Trọng Nhân , Sương Nguyệt Minh, NXB Quân đội nhân dân, 1998)

Dàn ý chi tiết

*Mđ:Gioi thiệu tác giả,tác phẩm, nhận định về nhân vật.

Trong Đêm làng Trọng Nhân, Sương Nguyệt Minh đã không viết về chiến tranh bằng tiếng súng, tiếng bom, mà bằng tiếng lòng của một người lính trở về giữa chính quê hương mình. Nhân vật Tường – người lính sống sót sau sáu năm đạn lửa – không chết ngoài mặt trận, nhưng trái tim lại tổn thương ngay nơi anh mong mỏi trở về nhất. Gương mặt “đã chết”, dáng đi “hẫng hụt”, tiếng bước chân chạng vạng trên con đường cũ… tất cả làm nên một số phận bi thương mà lặng lẽ. Đêm làng, đêm đời, và đêm cả trong ánh nhìn của Tường – người tin rằng chỉ cần trở về, hạnh phúc sẽ chờ sẵn trước hiên nhà.

*Tđ:

– Giới thiệu vấn đề nghị luận:  Phân tích số phận và tính cách của  nhân vật Tường

– Phân tích số phận ,tính cách nhân vật Tường:

+ Số phận: chịu nhiều mất mát, bất hạnh bởi chiến tranh. Tuy giữ được mạng sống trở về làng nhưng mang theo thương tích không thể xóa đi trên gương mặt: “đi bộ đội hơn sáu năm không có tin tức gì, may mắn còn sống trở về làng với gương mặt “đã chết” khó mà nhận ra”

+ Tính cách:

+ Là người giàu tình yêu thương: luôn nhớ thương những người thân yêu, luôn cháy bỏng khát khao được trở về đoàn tụ với gia đình: “Lòng Tường thắt lại. Anh hoang mang. Tim anh đập loạn xạ. Phải về thôi! Về ngay nhà. Thương ơi! Tất cả hãy dừng lại. Anh đang về với em đây. Nhà mình đây rồi. Tường reo to trong lòng. Ôi! Bao năm anh lặn lội khắp các nẻo chiến trường. Bao năm Tường sống trong nhớ nhung, khát khao, chờ đợi. Hình ảnh mẹ, vợ và cha lúc nào cũng đau đáu, khắc khoải trong tim. Lòng anh rạo rực. Những bước chân rất nhẹ, lâng lâng. Gặp mẹ như thế nào nhỉ. Anh sẽ chạy nhanh đến ôm chầm lấy mẹ”

+ Là người vị tha: Do mặc cảm về hình hài của bản thân nên anh nén tình cảm của mình lại, muốn bỏ đi để giữ gìn sự bình yên và hạnh phúc của những người thân yêu: “Tường quay đầu, khoác ba lô đi ra đường”.

-Đánh giá nghệ thuật : xây dựng nhân vật qua hành động, lời nói, cử chỉ, miêu tả tâm lí nhân vật, đặt nhân vật vào tình huống để bộc lộ tính cách phẩm chất

*Kđ:

-Khẳng đính giá trị tác phẩm qua xây dựng nhân vât.

-Tác động đến bạn đọc.

Tường đã chọn quay lưng, không phải vì hết yêu, mà vì còn yêu quá nhiều. Anh rời ngõ nhà với đôi mắt ứa nước, rời lại sau lưng cả tuổi trẻ, niềm tin, và một mái ấm từng là lẽ sống suốt những năm chiến trận. Đêm làng Trọng Nhân không chỉ kể chuyện một người lính thất lạc hạnh phúc, mà soi vào khoảng trống chiến tranh để lại trong tâm hồn người sống sót. Nơi ấy, không phải vết thương thể xác làm Tường đau nhất, mà là cảm giác mình không còn thuộc về những điều từng thiêng liêng. Hình ảnh Tường bước thấp bước cao trong đêm khiến người đọc không khỏi day dứt: có những người trở về, nhưng mãi mãi không thể trở lại như xưa.

Yêu thích

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bói Bài Tarot
Mở trang