📘 Tải 100+ tài liệu nghị luận văn học, 100+ đề thi học sinh giỏi ... chỉ 1 Click

Phân tích tình cảm của cô giáo Hiên với đám trẻ trong văn bản Hoa trên đảo

Đề bài: Viết đoạn văn nghị luận (khoảng 200 chữ) Phân tích tình cảm của cô giáo Hiên với đám trẻ trong văn bản Hoa trên đảo

(Lược một đoạn: Lần theo thông tin trong những bài viết, nhân vật “tôi” tìm đến bến đò Bãi Cát, nơi có thuyền ra đảo Vọng. Nhưng do đã về chiều, ông lái đò hẹn sáng mai sẽ đưa nhân vật “tôi” đi. Trong đêm ngủ nhờ tại nhà ông lái đò, nhân vật “tôi” được nghe ông kể những câu chuyện về đảo Vọng: một hòn đảo nhỏ, dân đi biển hay ghé vào tránh bão. Vì khi có bão, hòn đảo một bề giông gió, một bề lại tĩnh lặng. Một mặt yên bình, mặt kia lại tan tác. Chẳng có thứ gì còn…)

Sáng sớm, tôi là người dậy muộn, phải nhờ ông lão gọi mới hay gà đã gáy từ lâu. Ông bảo đi giấc này thì mới thấy biển đẹp đến chừng nào. Tôi thu dọn đồ thật nhanh, xuống chiếc đò ông đã chất đầy hàng hóa tự bao giờ, ngồi co ro trong mớ đồ đạc. Ông lão bảo chẳng lâu đâu, hơn một tiếng là sẽ đến. Sóng biển không thôi táp vào mạn đò, có những đoạn sóng dồn lên làm tôi muốn nôn ra xanh mặt. May mà ông lão cứng tay, đò đi không hết một giờ thì thấy đảo ở tít xa, như đầu một người bị hói, nửa trước trọc trơn, nửa sau còn lại những hàng cây còi cọc.

Đò chưa đến bờ, đám trẻ đã ra đón, có đứa đi ra xa nước biển lên đến tận bụng. Phía bờ có ngôi nhà nhỏ, nóc treo ngọn cờ không thôi bay theo gió. Ông đưa đò bảo, đó là lớp học mà chú em muốn đến, tôi sẽ chờ ở đây để phòng khi chú chán quá muốn về liền.

Tôi bước vào lớp học, thật bất ngờ khi thấy cô giáo nhỏ đang ngồi đóng đinh cho những tấm ván mới kết vào nhau. Hơi bất ngờ với khách lạ, cô ngại ngùng cúi đầu chào, chỉ nói mỗi chữ “dạ” nghe nhẹ nhàng chẳng khác nào hạt gió. Tiếp tôi ngay tại chiếc bàn học cũng được kết lại từ những xác thuyền, Hiên khá bất ngờ khi biết tôi đọc nhiều bài viết của em. Như bắt được mạch nguồn, em kể về lai lịch từng bài mà tôi nhắc đến. Ví như bài về ngọn rau muống biển bò vào tận lớp, em hình dung đến hoa muống còn muốn nghe em giảng thì em chẳng lý gì mà bỏ đảo ra đi. Hay như những con rùa biển hay bò lên bãi đẻ vào lúc nửa đêm, em chờ khi chúng xuống biển cả thì sẽ ra lượm trứng mang về để ấp đèn, nếu không thì số trứng ấy dễ bị bão cuốn đi mất. Em làm tôi nhớ lại bài tản văn em nói rằng nhìn những con rùa con bơi về biển, lòng cũng rộn vui như trăm ngàn cánh hoa nở trên mặt đại dương xanh…

Hiên dắt tôi đi quanh đảo, những ngôi nhà vắng người, đám trẻ chạy ra, chạy vào ngó khách. Hiên bảo ba mẹ bọn trẻ thường đi biển, chúng ở lại nhà, cả đảo chỉ còn mỗi Hiên là người lớn. Em vừa làm cô, vừa làm mẹ cho hơn chục đứa nhỏ rắn rỏi và mạnh mẽ như những cây dừa gầy khẳng khái trước sóng biển. Ghé lại lớp học phía bờ tây, Hiên nói rằng phía này bão đã qua lâu, nên em sửa sang lại để chuẩn bị khi bão có đến thì kịp qua bên này để tránh. Lớp đơn sơ, tấm bảng và cả cái tủ sách trống huơ cũng làm từ xác thuyền đắm. Hiên cười tươi, giọng em ấm áp lạ thường: “Ngoài này chẳng khát nước bằng khát sách”. Có lẽ vậy mà khi tôi tặng em mấy quyển sách mang theo, mắt Hiên long lanh đón nhận, em cười tươi như nắng sớm. Lúc này tôi mới thật sự tin rằng, cái đẹp của văn chương và cuộc sống vẫn có thể nở hoa ở mảnh đất cỗi cằn.

Chiều hôm ấy, từ giã Hiên và đám trẻ để về lại đất liền, lòng tôi cứ dùng dằng rất lạ. Nửa muốn ở lại đảo thêm ít hôm, nửa lại muốn về vì trời đà sụp tối. Tôi hỏi Hiên rằng: “Em sẽ ở lại đảo đến khi nào?”. Hiên cười: “Cháu cũng không biết nữa, nhưng thấy mấy đứa trẻ còn nhỏ dại, đảo còn nghèo quá, cháu không nỡ bỏ”. Câu nói của Hiên làm tôi sực tỉnh, đâu phải đất giàu mới là nơi đáng đến – như tôi đã mong mỏi điều chi đó đẹp đẽ lấp lánh ở chốn cô quạnh này mà lặn lội đi tìm?

Sau lần đó, mỗi năm tôi ra đảo một lần. Quà cho đảo chẳng có gì hơn ngoài những quyển sách và chút bánh kẹo. Nhưng lần nào ra, tôi cũng thấy đảo xanh và đẹp hơn… Đám trẻ sau một năm lại thêm lớn, chúng ríu rít bên những luống rau được trồng từ túi hạt tôi mang ra tặng từ năm trước. Những quyển sách hướng dẫn trồng rau và tình yêu của Hiên đã dạy đám trẻ lao động và tin rằng, gieo mồ hôi xuống Vọng là đảo sẽ trổ hoa. Thật lạ, bao giờ cũng vậy, nhìn đám trẻ tươi vui, tôi lại thấy đảo như một đóa hoa lớn giữa nền biển xanh.

(Theo Lê Quang Trạng, Hoa trên đảo, in trên https://www.nhandan.vn ngày 21/4/2023)

Chú thích: Nhà văn trẻ Lê Quang Trạng sinh năm 1996, quê An Giang, đã được trao nhiều giải thưởng văn chương và có các tác phẩm đã xuất bản: Áp tai vào đất (tập thơ), Dòng sông không trôi (tập truyện ngắn)…

Dàn ý chi tiết

Đoạn văn đáp ứng được các yêu cầu sau:

a. Yêu cầu chung: xác định đúng vấn đề nghị luận; bảo đảm yêu cầu về hình thức, dung lượng

-Vấn đề nghị luận: tình cảm của cô giáo Hiên với đám trẻ trong văn bản Hoa trên đảo;

–  Hình thức: có thể trình bày đoạn văn theo cách diễn dịch, quy nạp, phối hợp…

-Dung lượng: khoảng 200 chữ.

b. Yêu cầu cụ thể: thí sinh triển khai đoạn văn theo trình tự hợp lí và sử dụng đúng các kĩ năng nghị luận.

b1. Phân tích những sắc thái tình cảm của cô Hiên với đám trẻ qua chi tiết cụ thể:

-Yêu thương, chăm sóc tận tụy: Cô ở lại đảo, “vừa làm cô, vừa làm mẹ” cho hơn chục đứa trẻ, thay cha mẹ chúng đang lênh đênh ngoài biển.

-Trách nhiệm và hy sinh thầm lặng: Ở lại dù đảo nghèo, thiếu thốn: “Cháu không nỡ bỏ”; sửa lớp, chuẩn bị nơi tránh bão, làm mọi thứ từ những mảnh thuyền đắm.

-Khơi dậy niềm tin, gieo mầm tri thức: Khao khát tri thức: “Ngoài này chẳng khát nước bằng khát sách”; nâng niu từng cuốn sách, dạy trẻ tin vào việc “gieo mồ hôi xuống Vọng là đảo sẽ trổ hoa.”

-Đồng hành trong cuộc sống tinh thần: Chia sẻ niềm vui khi rùa nở, hoa nở, khi trẻ học được chữ… như người mẹ nhìn con lớn lên từng ngày.

 b2. Đánh giá tình cảm của cô Hiên với đám trẻ:

-Đó là tình yêu thương chân thành, bền bỉ, ấm áp như ngọn lửa sưởi ấm nơi đầu sóng ngọn gió.

-Gợi liên tưởng đến hình ảnh người giáo viên tận tụy, lý tưởng, sống cống hiến không cần báo đáp.

-Ngòi bút miêu tả nhẹ nhàng mà sâu sắc, giọng văn thấm đẫm chất trữ tình và nhân văn.

Bài văn mẫu tham khảo

Trong truyện Hoa trên đảo của Lê Quang Trạng, cô giáo Hiên hiện lên như một bông hoa đẹp giữa trùng khơi, mang trong mình tình yêu thương tha thiết và tấm lòng tận tụy dành cho đám trẻ trên đảo Vọng. Dù cuộc sống nơi đảo nghèo khó, thiếu thốn trăm bề, cô vẫn chọn ở lại, “vừa làm cô, vừa làm mẹ” cho hơn chục đứa trẻ có cha mẹ lênh đênh ngoài biển. Cô chăm lo cho các em từng bữa học, giấc ngủ, và cả tương lai phía trước. Trong cái khắc nghiệt của biển trời, cô Hiên vẫn kiên trì gieo mầm tri thức, bởi với cô “ngoài này chẳng khát nước bằng khát sách”. Cô trân trọng từng trang sách, sửa sang lớp học từ xác thuyền đắm, khơi dậy trong đám trẻ niềm tin rằng “gieo mồ hôi xuống Vọng là đảo sẽ trổ hoa”. Tình thương của Hiên không chỉ là sự chăm sóc mà còn là niềm tin, là ngọn lửa nuôi dưỡng ước mơ và tri thức. Hình ảnh cô giáo trẻ giữa đảo xa trở thành biểu tượng cho vẻ đẹp của người thầy – người gieo hạt yêu thương và hi vọng, khiến “đảo trổ hoa” không chỉ trong đất trời mà còn trong tâm hồn con người.

Yêu thích

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *