📘 Tải 100+ tài liệu nghị luận văn học, 100+ đề thi học sinh giỏi ... chỉ 1 Click

So sánh đánh giá 2 đoạn trích trong truyện Tình mẹ và Người mẹ điên

Tình mẹ- Vũ Thị Thu

Cậu bé nhỏ mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học.

Điều cậu sợ đã thành sự thật, mẹ cậu nhận lời. Đây là lần đầu tiên giáo viên chủ nhiệm và bạn bè gặp mẹ cậu nhưng cậu lại rất xấu hổ vì ngoại hình của mẹ mình. Mặc dù bà cũng là một người phụ nữ đẹp nhưng lại có một vết sẹo lớn che gần toàn bộ mặt bên phải. Và cậu bé cũng chưa bao giờ hỏi mẹ tại sao có vết sẹo lớn đến vậy. 

Vào buổi họp mặt, tất cả mọi người đều ấn tượng bởi sự dịu dàng và vẻ đẹp tự nhiên của người mẹ mặc cho vết sẹo dài, thế nhưng cậu bé vẫn xấu hổ và thu mình vào một góc tránh ánh mắt mọi người

Ở đó, cậu bé nghe được mẹ nói chuyện với cô giáo. Cô giáo của cậu hỏi: “Làm sao chị bị vết sẹo lớn như vậy trên mặt?”. Người mẹ từ tốn trả lời: “Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì lửa bốc lên. Mọi người đều sợ không dám vào vì ngọn lửa quá to, và thế là tôi chạy vào. Khi tôi chạy đến chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống, tôi đã vội vàng lấy thân mình che cho cháu. Và rồi tôi ngất xỉu, nhưng thật may đã có một anh lính cứu hỏa vào và cứu cả hai mẹ con tôi.”

Người mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt, mỉm cười nói: “Vết sẹo này không chữa được nữa, nhưng cho đến giờ, tôi chưa hề hối tiếc về việc mình đã làm.” Nghe đến đây, cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình, nước mắt lưng tròng và ôm chầm lấy mẹ. Cậu bé cảm nhận được tình yêu, sự hy sinh của mẹ dành cho mình, cậu nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó như không buông.

Người mẹ điên- Vương Hằng Tích

(Hai mươi ba năm trước, cha tôi vì gia cảnh khó khăn đã phải lấy một người đàn bà điên để mong có con nối dõi. Vì quá nghèo khó, sau khi sinh tôi, bà phải đuổi mẹ đi. 5 năm sau, mẹ quay trở về, bà thương hại cho ở lại. Thấy mẹ rách nát, ngu ngơ, tôi bực bội, bởi mẹ đã làm tôi mất thể diện. Tôi chưa bao giờ chủ động nói với mẹ, càng không bao giờ gọi “Mẹ.)

Tôi vào lớp một, cha được một hộ chuyên nuôi cá làng bên mời đi canh hồ cá, mỗi tháng lương 50 tệ… Nhớ một ngày mùa đông đói rét năm tôi học lớp ba, trời đột ngột đổ mưa, bà nội sai mẹ mang ô cho tôi. Có lẽ trên đường đến trường tôi mẹ đã ngã ì oạch mấy lần, toàn thân trông như con khỉ lấm bùn, mẹ đứng ở ngoài cửa sổ lớp học nhìn tôi cười ngớ ngẩn, miệng còn gọi tôi: “Thụ… ô…”. 

Có mấy đứa bạn tôi cười khúc khích, tôi như ngồi trên bàn chông, oán hận mẹ khủng khiếp, hận mẹ không biết điều, hận mẹ làm tôi xấu hổ, càng hận thằng Hỷ cầm đầu trêu chọc.

Trong lúc nó còn đang khoa trương bắt chước mẹ, tôi chộp cái hộp bút trước mặt, đập thật mạnh cho nó một phát, nhưng bị thằng Hỷ tránh được. Nó xông tới bóp cổ tôi, chúng tôi giằng co đánh nhau. Tôi nhỏ con, vốn không phải là đối thủ của nó, bị nó dễ dàng đè xuống đất. Lúc này, chỉ nghe một tiếng “vút” kéo dài từ bên ngoài lớp học, mẹ giống như một đại hiệp “bay” ào vào, một tay tóm cổ thằng Hỷ, đẩy ra tận ngoài cửa lớp. Ai cũng bảo người điên rất khỏe, thật sự đúng là như vậy. Mẹ dùng hai tay nhấc bổng thằng bắt nạt tôi lên trên không trung, nó kinh sợ kêu khóc gọi bố mẹ, một chân béo ị khua khoắng đạp loạn xạ trên không trung. Mẹ không thèm để ý, vứt nó vào ao nước cạnh cổng trường, rồi mặt thản nhiên, mẹ đi ra. 

Mẹ vì tôi gây ra đại họa, mẹ lại làm như không có việc gì xảy ra. Trước mặt tôi, mẹ lại có vẻ khiếp nhược, nhìn tôi vẻ muốn lấy lòng. Tôi hiểu ra đây là tình yêu của mẹ, dù đầu óc mẹ không tỉnh táo, thì tình yêu của mẹ vẫn tỉnh táo, vì con trai của mẹ bị người ta bắt nạt. 

Lúc đó tôi không kìm được kêu lên: “Mẹ!” đây là tiếng gọi đầu tiên kể từ khi tôi biết nói. Mẹ sững sờ cả người, nhìn tôi rất lâu, rồi y hệt như một đứa trẻ con, mặt mẹ đỏ hồng lên, cười ngớ ngẩn…

Chú thích:

*Vũ Thị Thu (sinh năm 1976) là một giáo viên mầm non, tác giả viết truyện mạng người Việt Nam. Tình mẹ được đăng tải trên các trang mạng như Sống đẹp…

*Tác giả Vương Hằng Tích sinh ngày 28 tháng 8 năm 1969 trong một gia đình nghèo ở nông thôn tỉnh Hồ Bắc Trung Quốc, nay là Chủ nhiệm Văn phòng Tạp chí “Tình yêu, hôn nhân và gia đình”. Cuối năm 2004, tác giả Vương Hằng Tích cho ra đời truyện ngắn Người mẹ điên. Tác phẩm đã xuất sắc đoạt giải nhất về “Văn học kính lão” toàn quốc và gây chấn động làng văn học Trung Quốc. Trích đoạn trên chỉ là một phần trong truyện ngắn “Người mẹ điên”

Mục lục bài viết

DÀN Ý

  1. Mở bài:

+ Giới thiệu hai tác phẩm truyện được xác định là đối tượng của sự so sánh, đánh giá:

Bernard Shaw đã từng nói :“Vũ Trụ có rất nhiều kì quan nhưng kì quan vĩ đại nhất là trái tim người mẹ”, quả đúng là như vậy, một trong những thứ tình cảm thiêng liêng và cao quý nhất trên đời này đó chính là tình mẫu tử. Đó cũng là mạch nguồn cảm hứng không bao giờ vơi cạn của văn chương, nghệ thuật.  Trong đó, gây ấn tượng sâu sắc cho người đọc là hai tác phẩm: “Tình mẹ” (Vũ Thị Thu) và “Người mẹ điên” (Vương Hằng Tích)

+ Nêu mục đích và cơ sở của việc so sánh, đánh giá này: Cùng viết về một chủ đề, song với phong cách nghệ thuật khác nhau, các tác giả đã đem đến cách thể hiện khác nhau với những rung cảm thẩm mĩ riêng cho người đọc.

  1. Thân bài:

2.1. Khái quát về nét chung của hai tác phẩm: hoàn cảnh ra đời, đề tài, chủ đề, cốt truyện, nhân vật, vị trí của tác phẩm trong đời sống văn học…)

– Thông tin khái quát VB1:

+ Vũ Thị Thu (sinh năm 1976) là một giáo viên mầm non, tác giả viết truyện mạng người Việt Nam. Tình mẹ được đăng tải trên các trang mạng như Sống đẹp, Phụ nữ…

+ Truyện có cốt truyện đơn giản, ít nhân vật,  dựa trên một tình huống đời thường: đứa con mặc cảm vì người mẹ mang vết sẹo trên mặt, không muốn mẹ đi họp phụ huynh, nhưng rồi lại vỡ lẽ ra lí do của vết sẹo ấy chính là vì cứu sống mình.

– Thông tin khái quát VB2

+Tác giả Vương Hằng Tích sinh ngày 28 tháng 8 năm 1969 trong một gia đình nghèo ở nông thôn tỉnh Hồ Bắc Trung Quốc, nay là Chủ nhiệm Văn phòng Tạp chí “Tình yêu, hôn nhân và gia đình”. Cuối năm 2004, tác giả Vương Hằng Tích cho ra đời truyện ngắn Người mẹ điên. Tác phẩm đã xuất sắc đoạt giải nhất về “Văn học kính lão” toàn quốc và gây chấn động làng văn học Trung Quốc.

+”Người mẹ điên” kể về cuộc đời cậu bé Thụ từ khi chưa sinh ra cho đến khi trưởng thành, đỗ đại học. Xuyên suốt hành trình ấy là hình bóng của người mẹ điên. Văn bản trên chỉ là một lát cắt nhỏ, nhưng là lát cắt quan trọng nhất, đánh dấu bước ngoặt trong cuộc đời của nhân vật.

+Trích đoạn kể về một tình huống bất ngờ: người mẹ điên đến trường đón con khi trời mưa, chứng kiến con bà bị đánh, bà đã xông vào đánh cho kẻ kia một bài học, bảo vệ người con.

2.2. Những điểm tương đồng giữa hai tác phẩm truyện và nguyên nhân dẫn đến sự tương đồng ấy

* Về chủ đề: Cả hai tác phẩm đều viết về tình mẫu tử bao la, sâu sắc cảm động, có thể cảm hóa lòng người,  giúp con người vượt lên trên nghịch cảnh éo le, bi thương.

– Cả hai đều xây dựng hình tượng người mẹ có những khiếm khuyết về thể xác hoặc tinh thần, nhưng lại mang tình yêu thương con vô bờ bến, luôn che chở, bảo vệ cho con:

+Trong “Tình mẹ”:

Người mẹ vang vết sẹo trên mặt – xấu xí về ngoại hình, là nỗi hổ thẹn cho đứa con. Nhưng vết sẹo ấy dữ dằn ấy lại là dấu ấn của hành động hi sinh cao đẹp: mẹ đã dùng thân hình che chở cho con trong đám cháy, để giữ cho con được bình an.

Vết sẹo ấy không bao giờ là nỗi đau của mẹ, vì bà không bao giờ hối tiếc. Bà không che đậy nó, và nói về nó một cách bình thản, pha lẫn tự hào: ““Vết sẹo này không chữa được nữa, nhưng cho đến giờ, tôi chưa hề hối tiếc về việc mình đã làm” Còn gì đẹp hơn vẻ đẹp của lòng nhân hậu, sự bao dung và đức hi sinh.

+Trong “ Người mẹ điên”

Người mẹ khiếm khuyết về tinh thần: bà bị điên. Một con người mất năng lực nhận thức và làm chủ hành vi. Hình ảnh của bà đi đón con thảm hại biết bao: Có lẽ trên đường đến trường tôi mẹ đã ngã ì oạch mấy lần, toàn thân trông như con khỉ lấm bùn, mẹ đứng ở ngoài cửa sổ lớp học nhìn tôi cười ngớ ngẩn, miệng còn gọi tôi: “Thụ… ô…”. 

Nhưng cũng chính người mẹ ấy, khi thấy con bị đánh, đã xông lên ngay lập tức, không một phút do dự, nhanh và khỏe hết sức để bảo vệ con mình: Lúc này, chỉ nghe một tiếng “vút” kéo dài từ bên ngoài lớp học, mẹ giống như một đại hiệp “bay” ào vào, một tay tóm cổ thằng Hỷ, đẩy ra tận ngoài cửa lớp. Ai cũng bảo người điên rất khỏe, thật sự đúng là như vậy. Mẹ dùng hai tay nhấc bổng thằng bắt nạt tôi lên trên không trung, nó kinh sợ kêu khóc gọi bố mẹ, một chân béo ị khua khoắng đạp loạn xạ trên không trung. Mẹ không thèm để ý, vứt nó vào ao nước cạnh cổng trường, rồi mặt thản nhiên, mẹ đi ra. -> một loạt động tác, mạnh mẽ, quyết liệt, nhưng không hề điên, mà xuất phát từ một trái tim hoàn toàn tỉnh táo, từ bản năng yêu thương và bảo vệ của người mẹ.

Người mẹ ấy sau khi xong việc, đối diện với đứa con, lại dịu dàng nhất mực: Trước mặt tôi, mẹ lại có vẻ khiếp nhược, nhìn tôi vẻ muốn lấy lòng.Và khi cậu bé Thụ cất tiếng gọi mẹ,  Mẹ sững sờ cả người, nhìn tôi rất lâu, rồi y hệt như một đứa trẻ con, mặt mẹ đỏ hồng lên, cười ngớ ngẩn. -> Đoạn văn vô cùng xúc động, cho thấy niềm khát khao cháy bỏng về tình yêu của đứa con ở người mẹ. Giây phút này, bà vỡ òa trong hạnh phúc. NHưng bà vẫn điên “cười ngớ ngẩn”, nhưng đó lại là nụ cười làm rung động lòng người.

-Hai tác phẩm đều cho thấy sức mạnh cảm hóa kì diệu của tình mẫu tử thiêng liêng:

+ Ở Tình mẹ: Đứa trẻ từ chỗ: “cậu bé vẫn xấu hổ và thu mình vào một góc tránh ánh mắt mọi người” vì mặc cảm trước gương mặt có vết sẹo xấu xí của mẹ, cuối cùng khi đã hiểu ra nguyên nhân của vết sẹo ấy, cậu đã: cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình, nước mắt lưng tròng và ôm chầm lấy mẹ. Cậu bé cảm nhận được tình yêu, sự hy sinh của mẹ dành cho mình, cậu nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó như không buông.

+ Ở Người mẹ điên: Cậu bé Thụ từ chỗ cảm thấy mất thể diện, không bao giờ gọi mẹ, tức giận, xấu hổ khi bị người khác trêu chọc, thậm chí hận bà: tôi như ngồi trên bàn chông, oán hận mẹ khủng khiếp, hận mẹ không biết điều, hận mẹ làm tôi xấu hổ  đã lặng đi vì xúc động: Tôi hiểu ra đây là tình yêu của mẹ, dù đầu óc mẹ không tỉnh táo, thì tình yêu của mẹ vẫn tỉnh táo, vì con trai của mẹ bị người ta bắt nạt. Lúc đó tôi không kìm được kêu lên: “Mẹ!” đây là tiếng gọi đầu tiên kể từ khi tôi biết nói.” -> Tiếng gọi thiêng liêng, xúc động đã xóa bỏ khoảng cách, để trái tim hai mẹ con xích lại gần nhau.

=>Cả hai cậu bé đều nhờ tình yêu của mẹ để trưởng thành, trở nên nhân ái, bao dung và tình nghĩa hơn. Đó là giây phút hạnh phúc lớn lao, là bước ngoặt của đời người. Nhờ tưới tắm bởi tình mẹ, họ đều trở thành những đứa con, những CON NGƯỜI đúng nghĩa.

* Về nghệ thuật:

-Cả hai tác phẩm đều xây dựng được những tình huống nghịch lí, éo le, bất ngờ và xúc động.

– Ngôn ngữ giản dị, tràn đầy cảm xúc, giọng văn xót xa, trìu mến.

-Ngòi bút miêu tả tâm lí chân thực, tinh tế.

*Lí giải:

– Sở dĩ có điểm tương đồng như vậy là vì:

+ Cả hai đều viết về cùng một đề tài: tình mẫu tử. Viết về mẹ, luôn xúc động và chan chứa cảm xúc.

2.3. Những điểm khác biệt giữa hai tác phẩm truyện và điều kiện làm nên sự khác biệt ấy.

*Về nội dung: Mỗi tác phẩm đều cho thấy một phương diện riêng của tình mẫu tử:

-“Tình mẹ”: làm nổi bật đức hi sinh, coi hi sinh là thiên chức, là bản năng cảu người mẹ. Nhan sắc đối với người phụ nữ quan trọng nhường nào, nhưng bà vẫn chưa một lần ân hận, cũng không hề xấu hổ. Bởi che chở được con là niềm hạnh phúc viên mãn nhất của mẹ. Bà xấu xí về gương mặt nhưng đẹp đẽ, cao cả về tâm hồn.

-“Người mẹ điên”: lại nhấn mạnh bản năng yêu thương của người mẹ. Cho dù mẹ có điên, có ngớ ngẩn, thì tình yêu vẫn luôn ngự trị trong tâm hồn mẹ, tình yêu của mẹ luôn tỉnh táo. Đó là sự ngời sáng của nhân tính. Đẹp đẽ và xiết bao cảm động.

*Về nghệ thuật:

-Tình mẹ: Sử dụng ngôi kể thứ ba, kết hợp linh hoạt điểm nhìn người kể chuyện và điểm nhìn nhân vật; bên trong và bên ngoài. ->Câu chuyện vừa khách quan, diễn tả được tâm lí nhân vật.

-Người mẹ điên: Ngôi kể thứ nhất, chủ yếu điểm nhìn bên trong nhân vật, truyện thấm đẫm chất trữ tình.

*Lí giải: Sự khác biệt ấy chủ yếu là do cái nhìn, vốn sống và phong cách nghệ thuật riêng của từng tác giả.

2.4.Đánh giá chung về sự tương đồng và khác biệt giữa hai tác phẩm truyện và khẳng định giá trị độc đáo của mỗi tác phẩm

-Sự tương đồng của hai tác phẩm cho thấy sự gặp gỡ trong suy tư và cảm xúc của con người ở bất kì nơi đâu về tình mẹ: đó luôn là tình cảm xúc động và thiêng liêng nhất. Điều đó, khiến cho độc giả thổn thức và càng thêm trân trọng tình mẫu tử.

-Sự khác biệt cho thấy sự độc đáo riêng của các tác giả khi xử lí cùng một đề tài. Mỗi người bằng kinh nghiệm, vốn sống, điệu tâm hồn riêng đã thể hiện một khám phá riêng, làm giàu hơn, phong phú hơn dòng văn học viết về tình mẫu tử.

  1. Kết bài:

Nêu ý nghĩa của việc đánh giá các tác phẩm truyện khi đặt chúng trong tương quan so sánh.

– Hoặc: Kết luận chung về giá trị của tác phẩm và gợi mở cách nhìn nhận phù hợp về văn học của một giai đoạn đã qua

          “Tình mẹ” và “Người mẹ điên” thực sự là những tác phẩm thấm đẫm giá trị nhân văn khơi gợi được những xúc cảm thẩm mĩ đáng quý cho người đọc. Điều đó cho thấy được khả năng kì diệu của văn học trong việc đánh thức và lưu giữ, tôn vinh những phần nhân tính đẹp đẽ nhất trong con người như giáo sư Huỳnh Như Phương đã từng viết: “Từ thực tại đầy rẫy mâu thuẫn, đầy rẫy bất công, đầy rẫy phẫn nộ, rớm máu và quằn quại, văn học dựng xây những bầu trời để nhân tính rợp bay, khai mở những con đường để độc giả đặt bước chân tưởng tượng của mình lên đó và ngoảnh lại mỉm cười bao dung với đời sống bụi bặm

 Bài viết tham khảo

Bernard Shaw đã từng nói :“Vũ Trụ có rất nhiều kì quan nhưng kì quan vĩ đại nhất là trái tim người mẹ”, quả đúng là như vậy, một trong những thứ tình cảm thiêng liêng và cao quý nhất trên đời này đó chính là tình mẫu tử.” Đó cũng là mạch nguồn cảm hứng không bao giờ vơi cạn của văn chương, nghệ thuật.  Trong đó, gây ấn tượng sâu sắc cho người đọc là hai tác phẩm: “Tình mẹ” (Vũ Thị Thu) và “Người mẹ điên” (Vương Hằng Tích) Cùng viết về một chủ đề, song với phong cách nghệ thuật khác nhau, các tác giả đã đem đến cách thể hiện khác nhau với những rung cảm thẩm mĩ riêng cho người đọc.

Vũ Thị Thu (sinh năm 1976) là một giáo viên mầm non, tác giả viết truyện mạng người Việt Nam. Tình mẹ được đăng tải trên các trang mạng như Sống đẹp, Phụ nữ…Truyện có cốt truyện đơn giản, ít nhân vật,  dựa trên một tình huống đời thường: đứa con mặc cảm vì người mẹ mang vết sẹo trên mặt, không muốn mẹ đi họp phụ huynh, nhưng rồi lại vỡ lẽ ra lí do của vết sẹo ấy chính là vì cứu sống mình. Tác giả Vương Hằng Tích sinh ngày 28 tháng 8 năm 1969 trong một gia đình nghèo ở nông thôn tỉnh Hồ Bắc Trung Quốc, nay là Chủ nhiệm Văn phòng Tạp chí “Tình yêu, hôn nhân và gia đình”. Cuối năm 2004, tác giả Vương Hằng Tích cho ra đời truyện ngắn Người mẹ điên. Tác phẩm đã xuất sắc đoạt giải nhất về “Văn học kính lão” toàn quốc và gây chấn động làng văn học Trung Quốc. “Người mẹ điên” kể về cuộc đời cậu bé Thụ từ khi chưa sinh ra cho đến khi trưởng thành, đỗ đại học. Xuyên suốt hành trình ấy là hình bóng của người mẹ điên. Văn bản trên chỉ là một lát cắt nhỏ, nhưng là lát cắt quan trọng nhất, đánh dấu bước ngoặt trong cuộc đời của nhân vật. Trích đoạn kể về một tình huống bất ngờ: người mẹ điên đến trường đón con khi trời mưa, chứng kiến con bà bị đánh, bà đã xông vào đánh cho kẻ kia một bài học, bảo vệ người con.

Về chủ đề, cả hai tác phẩm đều viết về tình mẫu tử bao la, sâu sắc cảm động, có thể cảm hóa lòng người,  giúp con người vượt lên trên nghịch cảnh éo le, bi thương.

Cả hai đều xây dựng hình tượng người mẹ có những khiếm khuyết về thể xác hoặc tinh thần, nhưng lại mang tình yêu thương con vô bờ bến, luôn che chở, bảo vệ cho con. “Chi tiết là hạt bụi vàng của tác phẩm”, chi tiết vết sẹo trong “Tình mẹ” là một chi tiết như vậy. Người mẹ vang vết sẹo trên mặt – xấu xí về ngoại hình, là nỗi hổ thẹn cho đứa con. Nhưng vết sẹo ấy dữ dằn ấy lại là dấu ấn của hành động hi sinh cao đẹp: mẹ đã dùng thân hình che chở cho con trong đám cháy, để giữ cho con được bình an. Vết sẹo ấy không bao giờ là nỗi đau của mẹ, vì bà không bao giờ hối tiếc. Bà không che đậy nó, và nói về nó một cách bình thản, pha lẫn tự hào: ““Vết sẹo này không chữa được nữa, nhưng cho đến giờ, tôi chưa hề hối tiếc về việc mình đã làm” Còn gì đẹp hơn vẻ đẹp của lòng nhân hậu, sự bao dung và đức hi sinh. Trong “ Người mẹ điên”, tác giả lại thành công xây dựng được một tình huống độc đáo, đắt giá, giống như một thứ nước rửa ảnh làm lộ ra hình sắc sự vật. Đó là tình huống người mẹ “nổi điên” khi con bị xâm phạm. Điên mà tỉnh, tỉnh mà vẫn điên. Văn học đôi khi đi giữa những ranh giới đó để làm hiển lộ những vẻ đẹp chói ngời của nhân tính. Người mẹ khiếm khuyết về tinh thần: bà bị điên. Một con người mất năng lực nhận thức và làm chủ hành vi. Hình ảnh của bà đi đón con thảm hại biết bao: Có lẽ trên đường đến trường tôi mẹ đã ngã ì oạch mấy lần, toàn thân trông như con khỉ lấm bùn, mẹ đứng ở ngoài cửa sổ lớp học nhìn tôi cười ngớ ngẩn, miệng còn gọi tôi: “Thụ… ô…”. Nhưng cũng chính người mẹ ấy, khi thấy con bị đánh, đã xông lên ngay lập tức, không một phút do dự, nhanh và khỏe hết sức để bảo vệ con mình: Lúc này, chỉ nghe một tiếng “vút” kéo dài từ bên ngoài lớp học, mẹ giống như một đại hiệp “bay” ào vào, một tay tóm cổ thằng Hỷ, đẩy ra tận ngoài cửa lớp… dùng hai tay nhấc bổng … vứt nó vào ao nước cạnh cổng trường, rồi mặt thản nhiên, mẹ đi ra. -một loạt động tác, mạnh mẽ, quyết liệt, nhưng không hề điên, mà xuất phát từ một trái tim hoàn toàn tỉnh táo, từ bản năng yêu thương và bảo vệ của người mẹ. Người mẹ ấy sau khi xong việc, đối diện với đứa con, lại dịu dàng nhất mực: Trước mặt tôi, mẹ lại có vẻ khiếp nhược, nhìn tôi vẻ muốn lấy lòng.Và khi cậu bé Thụ cất tiếng gọi mẹ,  Mẹ sững sờ cả người, nhìn tôi rất lâu, rồi y hệt như một đứa trẻ con, mặt mẹ đỏ hồng lên, cười ngớ ngẩn. Đoạn văn vô cùng xúc động, cho thấy niềm khát khao cháy bỏng về tình yêu của đứa con ở người mẹ. Giây phút này, bà vỡ òa trong hạnh phúc. NHưng bà vẫn điên “cười ngớ ngẩn”, nhưng đó lại là nụ cười làm rung động lòng người.

Hai tác phẩm đều cho thấy sức mạnh cảm hóa kì diệu của tình mẫu tử thiêng liêng. Ở Tình mẹ: Đứa trẻ từ chỗ: “cậu bé vẫn xấu hổ và thu mình vào một góc tránh ánh mắt mọi người” vì mặc cảm trước gương mặt có vết sẹo xấu xí của mẹ, cuối cùng khi đã hiểu ra nguyên nhân của vết sẹo ấy, cậu đã: cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình, nước mắt lưng tròng và ôm chầm lấy mẹ. Cậu bé cảm nhận được tình yêu, sự hy sinh của mẹ dành cho mình, cậu nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó như không buông. Ở Người mẹ điên: Cậu bé Thụ từ chỗ cảm thấy mất thể diện, không bao giờ gọi mẹ, tức giận, xấu hổ khi bị người khác trêu chọc, thậm chí hận bà: tôi như ngồi trên bàn chông, oán hận mẹ khủng khiếp, hận mẹ không biết điều, hận mẹ làm tôi xấu hổ  đã lặng đi vì xúc động: Tôi hiểu ra đây là tình yêu của mẹ, dù đầu óc mẹ không tỉnh táo, thì tình yêu của mẹ vẫn tỉnh táo, vì con trai của mẹ bị người ta bắt nạt. Lúc đó tôi không kìm được kêu lên: “Mẹ!” đây là tiếng gọi đầu tiên kể từ khi tôi biết nói.” Tiếng gọi thiêng liêng, xúc động đã xóa bỏ khoảng cách, để trái tim hai mẹ con xích lại gần nhau. Cả hai cậu bé đều nhờ tình yêu của mẹ để trưởng thành, trở nên nhân ái, bao dung và tình nghĩa hơn. Đó là giây phút hạnh phúc lớn lao, là bước ngoặt của đời người. Nhờ tưới tắm bởi tình mẹ, họ đều trở thành những đứa con, những CON NGƯỜI đúng nghĩa.

Về nghệ thuật, cả hai tác phẩm đều xây dựng được những tình huống nghịch lí, éo le, bất ngờ và xúc động. Ngôn ngữ giản dị, tràn đầy cảm xúc, giọng văn xót xa, trìu mến. Ngòi bút miêu tả tâm lí chân thực, tinh tế. Sở dĩ có điểm tương đồng như vậy là vì: Cả hai đều viết về cùng một đề tài: tình mẫu tử. Viết về mẹ, luôn xúc động và chan chứa cảm xúc.

Nghệ thuật là lĩnh vực của cái độc đáo: ““Nếu tác giả không có lối đi riêng thì người đó không bao giờ là nhà văn cả…Nếu anh không có giọng riêng, anh ta khó trở thành nhà văn thực thụ” (Sê khốp). Mỗi tác phẩm trên cũng vậy,  đều cho thấy một phương diện riêng của tình mẫu tử. Ở “Tình mẹ”: làm nổi bật đức hi sinh, coi hi sinh là thiên chức, là bản năng cảu người mẹ. Nhan sắc đối với người phụ nữ quan trọng nhường nào, nhưng bà vẫn chưa một lần ân hận, cũng không hề xấu hổ. Bởi che chở được con là niềm hạnh phúc viên mãn nhất của mẹ. Bà xấu xí về gương mặt nhưng đẹp đẽ, cao cả về tâm hồn. “Người mẹ điên” lại nhấn mạnh bản năng yêu thương của người mẹ. Cho dù mẹ có điên, có ngớ ngẩn, thì tình yêu vẫn luôn ngự trị trong tâm hồn mẹ, tình yêu của mẹ luôn tỉnh táo. Đó là sự ngời sáng của nhân tính. Đẹp đẽ và xiết bao cảm động. Về nghệ thuật, Tình mẹ sử dụng ngôi kể thứ ba, kết hợp linh hoạt điểm nhìn người kể chuyện và điểm nhìn nhân vật; bên trong và bên ngoài. ->Câu chuyện vừa khách quan, diễn tả được tâm lí nhân vật. Người mẹ điên lại được kể từ ngôi kể thứ nhất, chủ yếu điểm nhìn bên trong nhân vật, truyện thấm đẫm chất trữ tình. Sự khác biệt ấy chủ yếu là do cái nhìn, vốn sống và phong cách nghệ thuật riêng của từng tác giả.

Sự tương đồng của hai tác phẩm cho thấy sự gặp gỡ trong suy tư và cảm xúc của con người ở bất kì nơi đâu về tình mẹ: đó luôn là tình cảm xúc động và thiêng liêng nhất. Điều đó, khiến cho độc giả thổn thức và càng thêm trân trọng tình mẫu tử. Sự khác biệt cho thấy sự độc đáo riêng của các tác giả khi xử lí cùng một đề tài. Mỗi người bằng kinh nghiệm, vốn sống, điệu tâm hồn riêng đã thể hiện một khám phá riêng, làm giàu hơn, phong phú hơn dòng văn học viết về tình mẫu tử.

          “Tình mẹ” và “Người mẹ điên” thực sự là những tác phẩm thấm đẫm giá trị nhân văn khơi gợi được những xúc cảm thẩm mĩ đáng quý cho người đọc. Điều đó cho thấy được khả năng kì diệu của văn học trong việc đánh thức và lưu giữ, tôn vinh những phần nhân tính đẹp đẽ nhất trong con người như giáo sư Huỳnh Như Phương đã từng viết: “Từ thực tại đầy rẫy mâu thuẫn, đầy rẫy bất công, đầy rẫy phẫn nộ, rớm máu và quằn quại, văn học dựng xây những bầu trời để nhân tính rợp bay, khai mở những con đường để độc giả đặt bước chân tưởng tượng của mình lên đó và ngoảnh lại mỉm cười bao dung với đời sống bụi bặm

Yêu thích

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *