Trình bày cảm nhận về nhân vật người anh trong đoạn tích Ga tàu tuổi thơ của tác giả Vũ Thị Huyền Trang

Đề bài: Viết đoạn văn nghị luận (khoảng 200 chữ) Trình bày cảm nhận về nhân vật người anh trong đoạn tích Ga tàu tuổi thơ của tác giả Vũ Thị Huyền Trang

GA TÀU TUỔI THƠ

(Lược đoạn đầu: Tôi rất sợ những buổi chiều thu im ắng, bàng bạc trôi qua cuộc đời mình. Nó gợi nhớ cho tôi về những tháng năm tuổi thơ chiều nào cũng ra ngõ ngóng những chuyến tàu ngược chở nặng niềm mong mỏi […] Khi ấy mẹ tôi bị bệnh nặng, bố gói ghém tất cả gia tài và tình yêu đưa mẹ lên chuyến tàu xuôi xuống Hà Nội chữa bệnh, nhà chỉ còn ba anh em chăm nhau)
Ở ngõ nhà tôi có một cây bạch đàn to, mỗi hôm ra ngóng bố mẹ tôi lại lấy mảnh trai cứa lên thân cây một vạch. Cho đến buổi chiều hôm ấy anh tôi đếm trên thân cây thấy vừa tròn mười lăm vạch. Chiều ấy khi trời đã tối hẳn, anh tôi đã dắt thằng út em vào nhà, tôi vẫn còn đứng nán lại nhìn một lần nữa phía con đường mòn. Tôi bỗng hét lên sung sướng vì đã nhìn thấy bóng dáng thân quen của bố mẹ đang đi về phía chúng tôi. Buổi chiều muộn ấy là một buổi chiều tràn ngập niềm vui, thằng út em sà vào vòng tay, dụi dụi vào ngực mẹ như nó vẫn còn nhớ mùi hương của sữa. Anh cả vừa hát, vừa nhảy chân sáo đi đằng sau. Bố công kênh tôi trên đôi vai đã gầy sọp đi vì vất vả. Tối ấy cả nhà trải chiếu ra giữa sân ngập tràn ánh trăng, mẹ lại hát ru em ngủ, bố kể nốt câu chuyện cổ tích ‘‘Cây khế’’ còn dang dở 15 ngày trước…
Rồi khi em út tôi bị ung nhọt mọc đầy người, bố mẹ lại một lần nữa gồng gánh niềm tin xuôi tàu về Hà Nội. Nhà chỉ còn hai anh em chăm nhau nhưng vẫn không quên chiều chiều lại ra ngõ ngóng. Mấy đứa trẻ con trong xóm chơi bắn bi với tôi bị thua nên ghét tôi lắm, cứ chiều thấy anh em tôi ra ngõ là chúng lại xúm vào trêu rất ác: ‘‘Đồ mồ côi! Anh em nhà mồ côi bị bố mẹ bỏ rơi. Ê ồ! Ê ồ!’’ Tôi vừa gào khóc vừa nhặt đất đá ném lũ trẻ. Anh cả cõng tôi trên lưng đi về phía con đường mòn, chúng tôi cứ đi từ khi mặt trời bắt đầu xuống núi đến khi tôi mỏi mắt cũng không nhìn rõ hướng đi. Lúc ấy tôi khóc khản cả cổ còn anh trai thì luôn miệng dỗ dành:
– Em gái ngoan nào, để anh cõng em đi tìm bố mẹ đi tìm em út nhé. Rồi mai anh đi hái quả đùm đũm chín mọng đỏ cho ăn nhé.
Đấy là lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy ga tàu, hai đứa trẻ con cõng nhau đứng lọt thỏm giữa sân ga im ắng, khách xuống tàu đã về hết tự lúc nào. Anh tôi đứng lặng rất lâu, tôi thấy có vài giọt nước ấm rơi xuống đôi bàn tay đang bá vào cổ anh. Tôi biết là anh đang khóc, nhưng sau đó anh lại xốc tôi lên và cõng quay trở lại con đường mòn khi nãy.
Tôi không thể nhớ nổi có biết bao buổi chiều đã đi qua cuộc đời chúng tôi buồn bàng bạc như thế. Bởi em tôi bệnh rất nặng, phải mấy năm sau em mới thật sự khỏi bệnh. Trong lúc bố mẹ tôi gồng gánh trên đôi vai mình những gian nan, vất vả chạy chữa khắp nơi để cứu lấy sinh mạng em tôi, thì anh trai đã phải lớn lên trước tuổi để che chở, bao bọc thứ niềm tin nhỏ bé trong tôi. Từ tình yêu thương đó tôi lớn lên từng ngày một, tôi hiểu ra rằng những chuyến đi của bố mẹ có ý nghĩa lớn lao như thế nào, tôi cũng hiểu rằng anh cả là một người anh thật tuyệt vời. Lúc bố mẹ vắng nhà anh đã đứng vững, đã làm cái “nóc nhà” để che chở vỗ về và cả tha thứ cho bầy em bé nhỏ của mình.
Cho đến mãi sau này tôi cũng không bao giờ quên những buổi chiều anh trai tôi dắt tôi ra ngõ ngóng người thân trở về. Cây bạch đàn ở ngõ đã bao lần thay vỏ, những vết khắc năm xưa đã không còn nữa nhưng vết khắc tuổi thơ thì vẫn luôn hằn trong tâm trí chúng tôi. Để sau này khi dòng xoáy cuộc đời có cuốn chúng tôi về đâu đi nữa thì những buổi chiều ngang qua cuộc đời sẽ giúp tôi tìm về nguồn cội để biết yêu thương và được yêu thương thật nhiều trong vòng tay ấm áp của gia đình.

(Vũ Thị Huyền Trang, Ga tàu tuổi thơ, báo Tài hoa trẻ, số 750 ngày 15.02.2012)

Dàn ý Trình bày cảm nhận về nhân vật người anh trong đoạn tích Ga tàu tuổi thơ của tác giả Vũ Thị Huyền Trang

Mở bài

  • Giới thiệu hoàn cảnh truyện – những tháng ngày tuổi thơ thiếu vắng cha mẹ, gia đình khó khăn.
  • Dẫn vào hình ảnh người anh trai hiện lên qua hồi ức đầy xúc động – là chỗ dựa tinh thần, là nhân vật gánh vác trọng trách thay cha mẹ.
  • Nêu cảm xúc, ấn tượng ban đầu: Người anh không chỉ là một nhân vật phụ, mà là biểu tượng sâu sắc của tình thương và trách nhiệm trong gia đình.

Tuổi thơ là một miền ký ức luôn gợi nhắc mỗi người về những điều bình dị mà sâu sắc. Trong đoạn trích “Ga tàu tuổi thơ” của Vũ Thị Huyền Trang, hình ảnh người anh hiện lên không chỉ là nhân vật phụ trong một câu chuyện gia đình, mà còn là điểm tựa lớn lao trong tuổi thơ đầy sóng gió của em gái mình. Giữa những buổi chiều bàng bạc, giữa bao nỗi chờ mong và giông gió, người anh đã lặng lẽ gánh vác phần yêu thương và trách nhiệm, thay cha mẹ giữ cho mái ấm không gãy vỡ. Hình ảnh ấy để lại dư âm dịu dàng nhưng thấm đẫm cảm xúc, khiến người đọc không thể nào quên.

Thân bài

1. Hoàn cảnh gia đình và sự trưởng thành của người anh

Gia đình thiếu vắng bố mẹ vì lo chạy chữa bệnh tật cho mẹ rồi đến em út. Gánh nặng chăm sóc đổ dồn lên vai người anh cả khi còn rất nhỏ.

Người anh buộc phải trưởng thành trước tuổi để thay cha mẹ trở thành điểm tựa cho các em.

Dù trong hoàn cảnh thiếu thốn, lo lắng và sự trêu chọc cay nghiệt từ lũ trẻ trong xóm, người anh vẫn kiên cường, không một lời than vãn.

2. Hành động, lời nói và tình cảm của người anh

Anh dắt em ra ngõ mỗi chiều để ngóng bố mẹ – hành động lặp lại như một nghi thức thiêng liêng, thể hiện niềm tin và tình yêu dành cho gia đình.

Ngày em út bị bệnh, anh cõng em gái đi tìm bố mẹ. Cảnh hai đứa trẻ lọt thỏm giữa sân ga, một người cõng, một người gục trên vai – là hình ảnh xúc động nhất, khắc sâu tình anh em thiêng liêng.

Người anh biết che giấu nỗi buồn để trở thành chỗ dựa cho em. Dù nước mắt rơi, anh vẫn xốc lại em trên lưng, bước đi như một người lớn thực thụ.

Lời dỗ dành của anh: “Để anh cõng em đi tìm bố mẹ, đi tìm em út nhé…” – giản dị mà ấm áp, như một lời thề lặng lẽ bảo vệ gia đình trong tim mình.

3. Ý nghĩa biểu tượng của người anh trong đoạn trích

Người anh là hiện thân của tình yêu thương không điều kiện, của sự hy sinh lặng lẽ nhưng to lớn.

Hình ảnh anh gắn liền với những buổi chiều tuổi thơ – những chiều đẫm nước mắt, đầy mong đợi và cũng chất chứa bao niềm tin bé nhỏ.

Người anh không chỉ đóng vai trò là “nóc nhà” khi bố mẹ vắng mặt, mà còn là biểu tượng của ký ức, là vết khắc sâu nhất trong tuổi thơ nhân vật “tôi”.

4. Nghệ thuật thể hiện nhân vật

Tác giả chọn cách kể theo dòng hồi tưởng, từ điểm nhìn của nhân vật “tôi” – người em gái – nên hình ảnh người anh hiện lên chân thực, giàu cảm xúc.

Ngôn ngữ kể dung dị, không tô vẽ nhưng đủ để làm rung động người đọc.

Chi tiết nghệ thuật giàu sức gợi: cây bạch đàn với những vết khắc – như một ký hiệu cho thời gian, cho niềm hy vọng và cho tình anh em không phai nhòa.

Kết bài

  • Khẳng định vai trò và vẻ đẹp nhân vật người anh: là người bảo vệ thầm lặng trong tuổi thơ nhân vật “tôi”.
  • Rút ra bài học cảm động về tình anh em, về sự trưởng thành trong nghịch cảnh và giá trị của gia đình.
  • Liên hệ bản thân – biết trân trọng những người thân bên cạnh, biết gìn giữ ký ức tuổi thơ như một miền thương yêu không thể phai mờ.

Hình ảnh người anh trong “Ga tàu tuổi thơ” là một điểm sáng nhân văn, gợi nhắc ta về tình thân – thứ tình cảm không cần lời hoa mỹ nhưng lại bền chặt như cội rễ. Trong hành trình khôn lớn của mỗi người, ai rồi cũng sẽ trải qua những ngày không có cha mẹ kề bên, và khi ấy, tình anh em chính là nơi nương tựa. Dù năm tháng có làm phai nhòa vết khắc trên thân cây bạch đàn, thì những buổi chiều cũ, những vòng tay ấm áp, và dáng hình anh trai ngày ấy vẫn mãi in sâu trong ký ức người em gái. Đó là món quà tuổi thơ mà thời gian không thể nào lấy đi được.

Bài văn mẫu Trình bày cảm nhận về nhân vật người anh trong đoạn tích Ga tàu tuổi thơ của tác giả Vũ Thị Huyền Trang

Bài văn mẫu 1

Trong khoảnh khắc những buổi chiều thu lặng lẽ đi qua, ký ức tuổi thơ của nhân vật “tôi” trong Ga tàu tuổi thơ lại sống dậy – đầy yêu thương, đầy nhớ mong, và cũng đầy những mất mát lặng thầm. Ở đó, nổi bật lên là hình ảnh người anh – một đứa trẻ nhỏ tuổi nhưng mang trái tim lớn lao, trở thành chỗ dựa vững chắc cho các em trong những tháng ngày thiếu vắng cha mẹ.

Khi mẹ ốm nặng, bố đưa mẹ đi chữa bệnh, để lại ba anh em tự chăm sóc nhau, người anh đã thay cha mẹ gánh vác trách nhiệm giữ gìn mái ấm. Dù chỉ là một cậu bé, anh đã biết nhẫn nại khắc từng vạch lên thân cây bạch đàn để đếm ngày, chở che cho các em bằng những hành động giản dị mà thấm đẫm tình thương.

Ấn tượng sâu đậm nhất trong đoạn trích là hình ảnh người anh cõng em gái đi giữa đêm tìm bố mẹ. Trong khi bị lũ trẻ trong xóm trêu chọc, người em òa khóc, còn anh thì cõng em đi mãi, đi qua những con đường mòn đến tận sân ga vắng người. Anh không trách em, không yếu mềm, chỉ lặng lẽ lau nước mắt và tiếp tục bước. Giọt nước ấm rơi trên tay em là nước mắt của anh – lần duy nhất cậu bé ấy cho phép mình yếu đuối, rồi lại xốc em lên, tiếp tục gồng mình làm điểm tựa.

Người anh trong truyện không chỉ hiện lên qua hành động, mà còn qua sự âm thầm chịu đựng và che chở. Anh là biểu tượng của tình thân, là người truyền đi niềm tin, là mái che yên bình cho em gái trong những tháng năm chông chênh nhất. Không cần lời văn trau chuốt, không cần hình ảnh lý tưởng hóa, tác giả chỉ dùng sự giản dị để khắc họa một người anh thật – thật đến mức khiến ta nghẹn ngào khi đọc lại.

Bài văn mẫu 2

Có những nhân vật không cần nói nhiều vẫn đủ để người đọc nhớ mãi. Trong đoạn trích Ga tàu tuổi thơ, người anh trai chính là hình ảnh như thế – một người anh âm thầm, đầy trách nhiệm và yêu thương, làm điểm tựa cho em gái trong những ngày tháng gia đình vắng bóng cha mẹ.

Hoàn cảnh truyện diễn ra khi mẹ bị bệnh, bố đưa mẹ lên Hà Nội, để lại ba anh em ở nhà tự chăm nhau. Trong hoàn cảnh ấy, người anh không than thở hay đòi hỏi gì cho bản thân. Cậu bé ấy tự nhiên trở thành “nóc nhà”, chăm lo cho các em, vừa làm bạn, vừa làm người che chở. Những ngày ra ngõ ngóng bố mẹ trở về, chính người anh là người dẫn em đi, khắc vạch vào thân cây như lưu giữ niềm hy vọng.

Tình cảm sâu sắc nhất thể hiện khi người em bị tổn thương bởi lời trêu ghẹo, anh trai không chỉ an ủi mà còn cõng em đi tìm cha mẹ. Hình ảnh hai đứa trẻ nhỏ lọt thỏm giữa sân ga vắng lặng khiến người đọc nghẹn ngào. Người anh đã đứng lặng rất lâu, rơi nước mắt, nhưng sau đó lại xốc em lên và đưa em trở về. Hành động ấy cho thấy cậu bé đã lớn hơn tuổi rất nhiều, không chỉ bằng thân thể mà bằng một trái tim biết hy sinh và chịu đựng.

Câu chuyện kết lại bằng hình ảnh cây bạch đàn thay vỏ – như tuổi thơ đã trôi qua – nhưng trong tâm trí nhân vật “tôi”, hình ảnh người anh vẫn còn nguyên vẹn. Đó là thứ tình thân đẹp đẽ, bình dị mà sâu sắc. Người anh trong truyện chính là minh chứng cho việc: tình yêu thương không cần lớn tiếng, chỉ cần đủ sâu để khiến một đứa trẻ lớn lên trong ấm áp, bất chấp hoàn cảnh ra sao.

Bài văn mẫu 3

Tuổi thơ không phải lúc nào cũng đầy tiếng cười. Có những đứa trẻ lớn lên giữa chông chênh và thiếu thốn, nhưng vẫn may mắn khi có một người anh đủ vững vàng để trở thành điểm tựa. Trong đoạn trích Ga tàu tuổi thơ, tác giả Vũ Thị Huyền Trang đã khắc họa hình ảnh người anh như thế – một cậu bé nhỏ tuổi nhưng đầy bản lĩnh, đầy yêu thương.

Khi mẹ bị bệnh, cha phải đưa mẹ đi chữa trị, ngôi nhà nhỏ chỉ còn ba anh em nương tựa vào nhau. Chính lúc ấy, người anh trai đã tự nhiên gánh lấy vai trò người lớn. Cậu không cần ai nhắc nhở, không một lời oán trách, chỉ lặng lẽ chăm em, dắt em ra ngõ mỗi chiều chờ bố mẹ về. Từng vạch khắc trên thân cây bạch đàn là từng ngày thương nhớ chất chồng, là minh chứng cho lòng kiên nhẫn của một trái tim non nớt mà giàu tình cảm.

Chi tiết khiến người đọc ám ảnh nhất chính là cảnh anh cõng em đi tìm bố mẹ sau khi bị lũ trẻ trêu chọc. Dù đã mệt, dù em khóc nức nở, anh vẫn cõng em đi không một lời kêu ca. Đến khi đứng giữa sân ga vắng người, cậu bé ấy đã rơi nước mắt. Nhưng rồi lại gồng mình lên, xốc em trên vai và quay trở về. Cảnh tượng ấy giản dị mà lay động, khiến người đọc nhận ra rằng: tình thân là thứ không cần nói thành lời nhưng lại bền chặt hơn mọi lời hứa.

Người anh trong Ga tàu tuổi thơ chính là hiện thân của sự trưởng thành sớm vì yêu thương. Anh không chỉ làm tròn trách nhiệm của người con, mà còn là người đã khiến em gái mình có được tuổi thơ đủ đầy tình cảm. Cây bạch đàn đã thay vỏ, nhưng bóng dáng người anh vẫn còn mãi – không chỉ trong ký ức người em, mà cả trong lòng người đọc.

Yêu thích

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *