📘 Tải 100+ tài liệu nghị luận văn học, 100+ đề thi học sinh giỏi ... chỉ 1 Click

Viết bài văn kể lại một sự việc có thật liên quan đến nhân vật hoặc sự kiện lịch sử mà em có dịp tìm hiểu

Đề bài: Viết bài văn kể lại một sự việc có thật liên quan đến nhân vật hoặc sự kiện lịch sử mà em có dịp tìm hiểu

Dàn ý chi tiết

Mở bài

  • Một buổi chiều mùa hè, tôi được theo lớp tham quan di tích lịch sử Bạch Đằng Giang, nơi từng ghi dấu chiến công hiển hách của dân tộc. Trước dòng sông lặng lẽ chảy, tôi bỗng như nghe vang lên tiếng sóng dữ và tiếng hò reo của quân dân nhà Trần năm xưa.
  • Chính tại nơi ấy, tôi được nghe kể lại một sự việc có thật về trận chiến Bạch Đằng năm 1288 – trận thủy chiến lẫy lừng do Trần Hưng Đạo chỉ huy, đánh tan quân Nguyên – Mông xâm lược.
  • Chuyến đi ấy để lại trong tôi nhiều xúc động và lòng ngưỡng mộ vô bờ với vị anh hùng dân tộc.

Thân bài

1. Gợi lại bối cảnh lịch sử và dấu tích còn lại

  • Cuối thế kỉ XIII, sau hai lần thất bại, quân Nguyên – Mông vẫn ôm mộng thôn tính Đại Việt. Năm 1288, chúng lại tràn vào nước ta, đem theo đội thủy quân hùng mạnh.
  • Dưới sự lãnh đạo của Trần Hưng Đạo, triều đình và nhân dân chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc phản công. Dấu tích của chiến lược ấy nay vẫn còn lưu lại nơi dòng sông Bạch Đằng – những bãi cọc gỗ lim cắm sâu dưới lòng sông như chứng nhân lịch sử.
  • Khi tôi đứng trước những cọc gỗ đen sẫm, cảm giác như chạm vào thời gian, vào ý chí quật cường của cha ông.

2. Thuật lại diễn biến sự việc lịch sử có thật

  • Trần Hưng Đạo là người chỉ huy trực tiếp trận chiến. Ông đã cùng các tướng lĩnh như Yết Kiêu, Dã Tượng, Trần Khánh Dư… bàn kế đánh giặc bằng mưu trí hơn là sức mạnh.
  • Ngài cho đóng hàng nghìn cọc gỗ lim vót nhọn, bịt sắt, chôn sâu dưới lòng sông ở những khúc nước cạn. Khi nước triều lên, cọc bị che phủ, không một kẻ thù nào hay biết.
  • Đến ngày 8 tháng 4 năm 1288, thủy quân giặc do Ô Mã Nhi cầm đầu tiến vào cửa sông Bạch Đằng. Quân ta giả vờ thua chạy, nhử địch vào giữa bãi cọc. Khi triều xuống, cọc nhọn trồi lên, hàng trăm chiến thuyền giặc va phải và vỡ tan.
  • Cùng lúc, Trần Hưng Đạo hạ lệnh phản công. Tiếng trống trận vang dậy, tên lửa bắn rực trời, khói lửa bao trùm cả khúc sông. Quân giặc hoảng loạn, kẻ bị giết, kẻ bị bắt. Ô Mã Nhi bị tóm sống, đại quân Nguyên tan tác.
  • Dòng Bạch Đằng đỏ ngầu máu giặc, nhưng trong lòng người dân Đại Việt, đó là khúc khải hoàn ca của lòng yêu nước và trí tuệ Việt Nam.

3. Ý nghĩa và giá trị của sự việc

  • Trận Bạch Đằng năm 1288 không chỉ là một chiến công lừng lẫy mà còn là biểu tượng cho trí dũng song toàn của dân tộc ta.
  • Qua câu chuyện có thật ấy, tôi nhận ra sức mạnh lớn lao của tinh thần đoàn kết và ý chí độc lập. Trần Hưng Đạo không chỉ là vị tướng kiệt xuất mà còn là người biết khơi dậy lòng yêu nước trong muôn dân.
  • Hình ảnh ông đứng giữa khói lửa, chỉ tay về phía quân thù, mãi là ngọn đuốc soi đường cho các thế hệ sau này giữ vững non sông.

Kết bài

  • Khi rời Bạch Đằng Giang, gió từ sông thổi lên mát lạnh, tôi thấy lòng mình bồi hồi. Dòng sông vẫn chảy, thời gian vẫn trôi, nhưng chiến công của Hưng Đạo Đại Vương và bao anh hùng xưa vẫn sống mãi trong lòng dân tộc.
  • Câu chuyện có thật ấy dạy tôi biết trân trọng hòa bình hôm nay, biết ơn những con người đã đổi máu xương lấy từng tấc đất tự do.
  • Mỗi lần nhớ lại, tôi như nghe tiếng trống trận năm nào còn vọng mãi giữa trời sông Bạch Đằng – tiếng vọng của lòng tự hào dân tộc không bao giờ tắt.

Bài văn mẫu tham khảo

Một buổi chiều mùa hè, tôi được theo lớp đến tham quan khu di tích lịch sử Bạch Đằng Giang – nơi từng ghi dấu chiến công hiển hách của dân tộc ta. Trước mặt tôi, dòng sông lặng lẽ trôi, gió thổi nhẹ mang theo mùi mặn của nước và hương phù sa ngai ngái. Trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng như nghe vang vọng đâu đây tiếng trống trận, tiếng hò reo của quân dân nhà Trần vang lên giữa trời sông mịt mù khói lửa. Chính nơi này, hơn bảy trăm năm trước, đã diễn ra một sự kiện có thật – trận Bạch Đằng năm 1288, trận thủy chiến lẫy lừng do Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn chỉ huy, đánh tan quân Nguyên – Mông xâm lược. Chuyến đi ấy để lại trong tôi niềm xúc động sâu sắc và lòng ngưỡng mộ vô bờ đối với vị anh hùng dân tộc vĩ đại.

Cuối thế kỉ XIII, sau hai lần thất bại cay đắng, quân Nguyên – Mông vẫn chưa từ bỏ dã tâm thôn tính Đại Việt. Năm 1288, chúng kéo quân trở lại, đem theo đội thủy quân hùng hậu với hàng trăm chiến thuyền lớn nhỏ. Trong tình thế ấy, triều đình nhà Trần dưới sự lãnh đạo của Trần Hưng Đạo đã chuẩn bị chu đáo cho một trận quyết chiến. Những bãi cọc gỗ lim vót nhọn, bịt sắt được cắm sâu dưới lòng sông Bạch Đằng như những hàng giáo khổng lồ vẫn còn nằm im nơi ấy, trở thành chứng nhân của một thời oanh liệt. Khi đứng trước những cọc gỗ đen sẫm ấy, tôi thấy như mình đang chạm tay vào lịch sử, vào ý chí kiên cường của cha ông.

Trần Hưng Đạo là người trực tiếp chỉ huy trận chiến. Ông cùng các tướng lĩnh tài giỏi như Yết Kiêu, Dã Tượng, Trần Khánh Dư bàn mưu, tính kế để thắng địch bằng trí tuệ hơn là sức mạnh. Ông cho đóng hàng nghìn cọc gỗ lim, chọn đúng khúc sông cạn để chôn sâu dưới đáy, khi nước triều lên sẽ che lấp toàn bộ. Mưu kế hoàn tất trong bí mật, chỉ chờ thời cơ. Sáng ngày 8 tháng 4 năm 1288, đội thủy quân Nguyên do Ô Mã Nhi chỉ huy ồ ạt tiến vào cửa sông Bạch Đằng. Quân ta giả thua, rút lui để nhử địch vào giữa bãi cọc. Đến khi nước triều rút, những đầu cọc nhọn hoắt trồi lên, chiến thuyền giặc va phải, vỡ tan hàng loạt. Cùng lúc ấy, Trần Hưng Đạo ra lệnh tổng công kích. Tiếng trống trận dội vang, tên lửa bay rực trời, khói lửa phủ kín cả khúc sông. Quân giặc kinh hoàng, kẻ chết chìm, kẻ bị bắt sống. Ô Mã Nhi cũng không thoát được. Dòng sông đỏ ngầu máu giặc, nhưng trong lòng người dân Đại Việt, đó là khúc khải hoàn ca của lòng yêu nước và trí tuệ Việt Nam.

Trận Bạch Đằng năm 1288 không chỉ là một chiến công lừng lẫy làm rạng danh non sông, mà còn là biểu tượng cho trí dũng song toàn của dân tộc ta. Từ câu chuyện có thật ấy, tôi thấm thía sức mạnh của tinh thần đoàn kết, của ý chí độc lập tự cường. Trần Hưng Đạo không chỉ là vị tướng kiệt xuất mà còn là người đã thắp lên ngọn lửa yêu nước trong lòng muôn dân. Hình ảnh ông đứng giữa khói lửa, chỉ tay về phía quân thù, mãi là ngọn đuốc sáng soi đường cho các thế hệ sau này vững bước gìn giữ non sông.

Khi rời Bạch Đằng Giang, gió sông thổi lên mát lạnh, mang theo hương phù sa nồng nàn. Tôi thấy lòng mình bồi hồi khó tả. Dòng sông vẫn lặng lẽ trôi, thời gian vẫn miệt mài trôi, nhưng chiến công của Hưng Đạo Đại Vương và bao anh hùng xưa vẫn sống mãi trong lòng dân tộc. Câu chuyện có thật ấy dạy tôi biết yêu hơn từng tấc đất quê hương, biết ơn những con người đã ngã xuống để hôm nay ta được sống trong hòa bình. Mỗi lần nhớ lại, tôi như nghe tiếng trống trận năm nào còn vang vọng giữa trời sông Bạch Đằng – tiếng gọi thiêng liêng của lòng tự hào dân tộc không bao giờ tắt.

 

Yêu thích

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Mở trang