Đề bài: Viết đoạn văn trình bày cảm nhận của em về hình ảnh người bố trong đoạn trích Tuổi thơ im lặng – Duy Khán
[…] Những ngón chân của bố khum khum, lúc nào cũng như bám vào đất để khỏi trơn ngã. Người ta nói “đấy là bàn chân vất vả”. Gan bàn chân bao giờ cũng xám xịt và lỗ rỗ, bao giờ cũng khuyết một miếng, không đầy đặn như gan bàn chân người khác. Mu bàn chân mốc trắng, bong da từng bãi, lại có nốt lấm tấm. Đêm nào bố cũng ngâm nước nóng hòa muối, gãi lấy gãi để rồi xỏ vào đôi guốc mộc. Khi ngủ bố rên, rên vì đau mình, nhưng cũng rên vì nhức chân. Rượu tê thấp không tài nào xoa bóp khỏi. Bố đi chân đất. Bố đi ngang dọc đông tây đâu đâu con không hiểu. Con chỉ thấy ngày nào bố cũng ngâm chân xuống nước, xuống bùn để câu quăng. Bố tất bật đi từ khi sương còn đẫm ngọn cây ngọn cỏ. Khi bố về cũng là lúc cây cỏ đẫm sương đêm. Cái thúng câu bao lần chà đi xát lại bằng sắn thuyền. Cái ống câu nhẵn mòn, cái cần câu bóng dấu tay cầm… Con chỉ biết cái hòm đồ nghề cắt tóc sực mùi dầu máy tra tông-đơ, cái ghế xếp bao lần thay vải, nó theo bố đi xa lắm. Bố ơi! Bố chữa làm sao được lành lặn đôi bàn chân ấy: đôi bàn chân dầm sương dãi nắng đã thành bệnh. Bố bảo: Bàn chân con phải giữ gìn để mà đi cho thật khỏe, thật xa!
(Trích Tuổi thơ im lặng, Duy Khán, NXB Kim Đồng, 1986)
Dàn ý chi tiết
I. Mở đoạn
- Giới thiệu tác phẩm Tuổi thơ im lặng của Duy Khán và đoạn trích miêu tả người bố.
- Khẳng định hình ảnh người bố hiện lên chân thực, giản dị mà vô cùng cảm động.
Trong Tuổi thơ im lặng, Duy Khán đã để lại một trong những hình ảnh xúc động nhất về cha – người đàn ông lặng lẽ bước qua nắng gió để nuôi lớn con thơ. Đôi bàn chân nứt nẻ, những đêm ngâm nước muối, những cơn rên khe khẽ trong giấc ngủ… tất cả tạo thành một bức chân dung vừa thô ráp vừa nhân hậu, gợi nhớ câu thơ từng khiến bao người xuyến xao: “Cha là bóng mát giữa trời nắng chang chang.” Đọc đoạn trích, có cảm giác như đang đứng rất gần, nhìn thấy từng vết chân mòn của một đời cực nhọc mà vẫn chan chứa tình thương.
II. Thân đoạn
1. Hình ảnh đôi bàn chân – biểu tượng của sự vất vả
- Đôi bàn chân của bố khum khum bám đất, gan bàn chân xám xịt, lỗ rỗ, khuyết một miếng; mu bàn chân mốc trắng, bong da từng bãi, có nốt lấm tấm.
→ Chi tiết miêu tả chân thực cho thấy sự lam lũ, cực nhọc của bố.
2. Nỗi đau thể xác và sự chịu đựng âm thầm
- Đêm nào bố cũng ngâm nước nóng pha muối, gãi liên tục để giảm đau.
- Khi ngủ bố rên vì đau mình, nhức chân; rượu tê thấp cũng không xoa dịu được.
→ Thể hiện sự mệt mỏi, bệnh tật tích tụ sau bao năm lao động nặng nhọc.
3. Cuộc sống lao động tất bật và gian truân
- Bố đi chân đất, ngày nào cũng dầm chân trong nước, bùn để câu quăng.
- Bố tất bật đi từ lúc sương mai còn đọng trên ngọn cỏ đến khi đêm xuống cây cỏ lại đẫm sương.
- Dụng cụ lao động: cái thúng câu được chà đi xát lại, cái ống câu nhẵn mòn, cần câu bóng dấu tay cầm… đều in dấu thời gian.
- Hòm đồ nghề cắt tóc và chiếc ghế xếp theo bố đi khắp nơi để làm thêm nghề phụ.
→ Khắc họa một người bố chịu thương chịu khó, làm đủ nghề để nuôi sống gia đình.
4. Tình yêu thương sâu sắc dành cho con
- Lời dặn của bố: “Bàn chân con phải giữ gìn để mà đi cho thật khỏe, thật xa!”
→ Thể hiện mong muốn con có cuộc sống tốt đẹp hơn, đi xa hơn con đường bố đã đi.
5. Ý nghĩa và bài học
- Hình ảnh người bố gợi lên sự hy sinh thầm lặng, tình phụ tử bao la.
- Gợi bài học về sự trân trọng lao động, biết ơn những người cha trong cuộc sống.
III. Kết đoạn
- Khẳng định hình ảnh người bố trong đoạn trích vừa chân thật vừa xúc động.
- Đây là biểu tượng đẹp của người lao động nghèo nhưng giàu tình yêu thương, giàu đức hy sinh.
- Gợi suy nghĩ về sự biết ơn và trân trọng những giá trị bình dị trong đời sống.
Hình ảnh người bố ấy không chỉ dừng lại ở những chi tiết miêu tả, mà còn ở sức lan tỏa của một tình thương bền bỉ, ấm áp theo kiểu riêng của những người đàn ông ít lời. Đôi bàn chân sạm màu bùn đất, lời dặn dò giữ chân cho “khỏe, cho xa”, hay cái thúng câu nhẵn mòn theo năm tháng… tất cả đều giống như một niềm thương sâu lặng mà ai từng đi qua tuổi thơ đều thấy quen. Có lẽ vì vậy mà mỗi lần nghĩ lại, câu thơ của Lưu Quang Vũ lại trở nên thấm thía: “Cha tôi đó một đời lầm lũi… thương con âm thầm chẳng nói bao giờ.” Dáng hình người bố trong đoạn trích vì thế không chỉ là kỉ niệm của riêng nhân vật “con”, mà trở thành lời nhắc để mỗi người biết trân trọng hơn những hi sinh bình dị mà lớn lao của cha.
✨ KHO TÀI LIỆU NGHỊ LUẬN VĂN HỌC CHO GEN Z HỌC ĐỈNH ✨
- 💡 100 CÔNG THỨC MỞ BÀI NGHỊ LUẬN VĂN HỌC CỰC ĐỈNH
- 📘 TRỌN BỘ CÁC KHÁI NIỆM LÝ LUẬN VĂN HỌC
- 📝 BÍ KÍP VIẾT BÀI NGHỊ LUẬN 600 CHỮ ĐẠT ĐIỂM 10
- 🌷 GHI NHỚ CÔNG THỨC MỞ BÀI CHO MỌI ĐỀ THƠ, TRUYỆN
- 🎯 CÁCH ĐƯA LÍ LUẬN VĂN HỌC VÀO BÀI NGHỊ LUẬN
- 💬 CÁCH VIẾT ĐOẠN VĂN THEO CÁC DẠNG CẤU TRÚC
- 🎓 300 TÀI LIỆU NGHỊ LUẬN VĂN HỌC CHO HỌC SINH GIỎI
Chỉ cần chọn 1 lá bài – Vũ trụ sẽ trả lời: Yes, No hay Maybe!
Hàng nghìn người đã trải nghiệm và tìm thấy lời khuyên bất ngờ 💫
