📘 Tải 100+ tài liệu nghị luận văn học, 100+ đề thi học sinh giỏi ... chỉ 1 Click

Hãy viết bài văn phát biểu cảm nghĩ của em về một người thân mà em yêu quý

Đề bài: Hãy viết bài văn phát biểu cảm nghĩ của em về một người thân mà em yêu quý.

Dàn ý chi tiết

– Sử dụng ngôi kể thứ nhất.

– Giới thiệu được đối tượng biểu cảm.

– Trình bày được những tình cảm tốt đẹp đối với người mà mình yêu quý

– Có sự liên hệ với quá khứ, hiện tại hoặc tương lai.

– Vận dụng linh hoạt yếu tố tự sự, miêu tả trong văn biểu cảm.

I. Mở bài

  • Giới thiệu người thân mà em muốn bày tỏ cảm nghĩ: người bố – người gắn bó, yêu thương và có ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc sống của em.
  • Nêu cảm xúc chung, khái quát: tình cảm yêu thương, kính trọng, biết ơn đối với người cha.
  • Có thể dẫn bằng một kỷ niệm, hình ảnh hoặc câu nói gợi cảm xúc về cha để mở bài sinh động, gợi nhớ.

II. Thân bài

1. Cảm nhận về hình ảnh, dáng vẻ của bố

  • Miêu tả khái quát ngoại hình: dáng người gầy, khuôn mặt sạm nắng, bàn tay chai sạn vì lao động.
  • Nêu cảm xúc: mỗi vết chai, mỗi nếp nhăn đều là dấu vết của sự hi sinh và tảo tần.
  • Có thể gợi lại hình ảnh quen thuộc gắn với nghề nghiệp hoặc công việc của bố (ví dụ: thợ mộc, nông dân, công nhân, giáo viên…).

2. Biểu hiện của tình yêu thương và đức hi sinh của bố

  • Bố âm thầm lo toan cho gia đình, ít nói nhưng luôn quan tâm con bằng hành động.
  • Những việc làm giản dị mà xúc động: dậy sớm đi làm, dặn dò con, chăm sóc khi con ốm, chia sẻ khi con buồn.
  • Miêu tả một kỷ niệm cụ thể thể hiện tình yêu thương của bố (ví dụ: khi con bị bệnh, khi bố dạy con bài học về sống thật thà, kiên cường…).

3. Ảnh hưởng của bố đối với em

  • Bố là tấm gương về nghị lực, sự kiên nhẫn, lòng nhân hậu.
  • Từ bố, em học được cách sống có trách nhiệm, biết vươn lên, biết yêu thương và biết ơn.
  • Tình yêu của bố giúp em trưởng thành hơn, vững tin hơn trong cuộc sống.

III. Kết bài

  • Khẳng định lại tình cảm sâu sắc dành cho bố: yêu thương, kính trọng, biết ơn.
  • Nêu suy nghĩ hoặc ước muốn của bản thân: muốn học thật tốt, sống tốt để đền đáp công ơn cha.
  • Kết bằng hình ảnh, cảm xúc hoặc câu nói gợi dư âm, thể hiện lòng biết ơn chân thành.

Bài văn mẫu tham khảo

Em vẫn nhớ như in buổi sáng mùa đông năm ấy, trời rét căm căm, hơi sương phủ mờ con ngõ nhỏ. Bố lặng lẽ dậy sớm, nhóm bếp than hồng, hơ ấm đôi tất cho em trước khi đến trường. Ánh lửa bập bùng hắt lên khuôn mặt đã rám nắng của bố, và trong khoảnh khắc ấy, em chợt nhận ra: tình thương của cha tuy lặng lẽ mà ấm áp vô cùng.

Bố em là một người giản dị. Dáng người gầy, khuôn mặt sạm nắng, đôi bàn tay chai sạn vì năm tháng lao động. Làm nghề thợ mộc, bố ngày nào cũng tất bật với gỗ, đinh, và tiếng cưa quen thuộc. Mỗi chiều, khi hoàng hôn buông xuống, dáng bố khom khom dưới ánh nắng cuối cùng của ngày khiến em vừa thương vừa kính phục. Trên đôi vai gầy ấy là cả gánh nặng lo toan cho gia đình, là tình yêu thương âm thầm dành cho những người thân yêu.

Bố không nói nhiều, nhưng mỗi lời nói đều khiến em ghi nhớ. Khi em vấp ngã, bố chỉ nhẹ nhàng bảo: “Ngã thì đứng lên, con trai không sợ khó.” Giọng nói trầm ấm ấy như tiếp thêm sức mạnh, khiến em dám bước qua những lần thất bại. Bố dạy em không chỉ bằng lời, mà bằng chính cuộc sống của mình – cần cù, kiên nhẫn và đầy trách nhiệm.

Có những lần em thấy bố ngồi lặng lẽ trước hiên nhà, ánh mắt hướng về khoảng không xa xăm. Em biết, trong đầu bố là bao suy nghĩ, là những nỗi lo không thể nói thành lời. Nhưng khi em bước lại gần, bố vẫn nở nụ cười hiền, xoa đầu em như thể mọi mệt mỏi đều tan biến. Chính nụ cười ấy đã nuôi dưỡng trong em niềm tin và sự bình yên.

Em nhớ có lần bị điểm kém, lo sợ bố mắng. Nhưng không, bố chỉ nói: “Sai thì học lại, đừng sợ thất bại.” Câu nói ngắn gọn mà khiến lòng em ấm lên. Em hiểu rằng, đằng sau vẻ nghiêm khắc là một trái tim đầy yêu thương, luôn muốn em trưởng thành và mạnh mẽ hơn.

Bố là người ít bộc lộ cảm xúc, nhưng mỗi hành động đều chất chứa tình yêu. Khi em ốm, bố không rời nửa bước; khi em đi học xa, bố dặn đi dặn lại mãi một câu: “Giữ sức khỏe, đừng làm gì khiến mẹ lo.” Chỉ từng ấy thôi cũng đủ khiến em rưng rưng.

Giờ đây, khi đã lớn hơn, em mới thấm thía hết sự hi sinh của bố. Bàn tay chai sạn ấy đã đánh đổi bằng mồ hôi và cả tuổi trẻ để mang đến cho gia đình cuộc sống đủ đầy. Trong mắt em, bố không chỉ là trụ cột của nhà, mà còn là người hùng thầm lặng, là tấm gương sáng để em noi theo.

Bố là ngọn đèn trong đêm tối, là bầu trời bình yên của tuổi thơ. Mỗi khi nhớ đến bố, lòng em lại dâng lên niềm biết ơn sâu sắc và ước muốn được sống tốt hơn để xứng đáng với tình thương của người. Dù năm tháng có qua đi, dáng hình ấy vẫn mãi ở trong tim – lặng lẽ, giản dị mà ấm áp vô cùng.

 

Yêu thích

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Mở trang