📘 Tải 100+ tài liệu nghị luận văn học, 100+ đề thi học sinh giỏi ... chỉ 1 Click

Viết bài văn biểu cảm về một thầy cô giáo mà em yêu quý

Đề bài: Viết bài văn biểu cảm về một thầy cô giáo mà em yêu quý

Dàn ý chi tiết

I. Mở bài

  • Giới thiệu đối tượng biểu cảm: người thầy hoặc cô giáo mà em yêu quý.
  • Nêu cảm xúc chung, ấn tượng sâu đậm của em về người thầy/cô ấy.
    (Gợi ý: có thể mở bằng kỷ niệm, lời nói, ánh mắt, hoặc một khoảnh khắc đáng nhớ với thầy/cô.)

II. Thân bài

1. Miêu tả, gợi tả hình ảnh và phong thái của thầy/cô

  • Ngoại hình: dáng người, khuôn mặt, ánh mắt, nụ cười, giọng nói,…
  • Trang phục, phong thái khi giảng bài, khi giao tiếp với học sinh.
  • Cảm xúc của em khi nhìn thấy hoặc nhớ về thầy/cô.

2. Biểu cảm qua những kỷ niệm, hành động, lời nói của thầy/cô

  • Kể lại một hoặc vài kỷ niệm đáng nhớ giữa em và thầy/cô (có yếu tố miêu tả, tự sự kết hợp biểu cảm).
  • Những việc làm, lời nói, cử chỉ thể hiện tình yêu thương, sự tận tâm của thầy/cô với học trò.
  • Cảm xúc của em trong khoảnh khắc ấy (biết ơn, xúc động, kính trọng,…).

3. Nêu nhận xét, đánh giá và cảm nghĩ sâu sắc

  • Thầy/cô là người như thế nào trong mắt em (hiền hậu, mẫu mực, nghiêm khắc mà nhân hậu,…).
  • Ý nghĩa mà người thầy/cô để lại trong cuộc đời em: dạy kiến thức, rèn nhân cách, truyền niềm tin và nghị lực.
  • Liên hệ bản thân: em học được điều gì từ thầy/cô, mong muốn gì để xứng đáng với tình yêu thương ấy.

III. Kết bài

  • Khẳng định lại tình cảm, lòng biết ơn sâu sắc dành cho thầy/cô.
  • Nêu ước nguyện, suy nghĩ của bản thân (sẽ luôn nhớ về thầy/cô, cố gắng học tốt để không phụ lòng người đã dạy dỗ).
  • Có thể mở rộng: nghề giáo là nghề cao quý, người thầy cô luôn xứng đáng được trân trọng.

Bài văn mẫu tham khảo

Trong suốt những năm tháng cắp sách đến trường, em đã được học với nhiều thầy cô khác nhau, mỗi người đều để lại trong lòng em những kỷ niệm riêng. Nhưng có lẽ, người mà em yêu quý và kính trọng nhất chính là cô Lan, cô giáo chủ nhiệm lớp 5 – người không chỉ dạy em con chữ mà còn dạy em cách làm người, cách sống tử tế và biết yêu thương.

Cô Lan năm nay khoảng hơn ba mươi tuổi. Cô có dáng người thanh mảnh, gương mặt hiền hậu và nụ cười dịu dàng như ánh nắng ban mai. Mỗi khi cô bước vào lớp, tà áo dài trắng khẽ lay theo gió, tỏa ra một mùi hương thoang thoảng dễ chịu. Giọng nói của cô trong trẻo, ấm áp, lúc giảng bài thì nhẹ nhàng, khi nhấn mạnh lại dứt khoát khiến học trò luôn say mê lắng nghe. Đôi mắt cô sáng và hiền, nhưng mỗi khi học sinh mắc lỗi, chỉ cần cô nhìn thôi, em đã thấy tim mình nhói lên vì hối hận.

Em vẫn nhớ mãi buổi sáng hôm ấy – ngày em làm bài kiểm tra toán rất kém. Khi trả bài, em lo sợ bị cô trách, nhưng cô chỉ nhẹ nhàng đặt bài lên bàn rồi nói: “Sai thì sửa, cô tin em làm được.” Không một lời la mắng, nhưng chính câu nói ấy lại khiến em thấy xấu hổ vô cùng. Chiều hôm đó, em ngồi ở góc bàn học rất lâu, tự hứa sẽ không để cô phải buồn nữa. Từ hôm ấy, em chăm học hơn, chịu khó hỏi bài và kết quả là trong kỳ thi cuối năm, em đạt điểm cao nhất lớp. Khi cô mỉm cười khen em trước lớp, em cảm thấy hạnh phúc và tự hào hơn bao giờ hết.

Không chỉ là một giáo viên giỏi, cô Lan còn là người mẹ hiền của cả lớp. Cô luôn quan tâm đến từng học sinh, dù là việc học hay những chuyện nhỏ trong cuộc sống. Có bạn bị ốm, cô đến thăm tận nhà. Có bạn nghèo, cô âm thầm quyên góp giúp đỡ. Mỗi sáng, cô luôn đến lớp sớm hơn học sinh, lau bảng, kiểm tra lại bàn ghế để chúng em có một tiết học thật sạch sẽ, thoải mái. Những hành động giản dị ấy khiến em càng thêm yêu quý và kính trọng cô hơn.

Cô không chỉ dạy chữ mà còn dạy em nhiều bài học về nhân cách. Cô thường nói: “Điều quan trọng không phải là con đạt điểm mười, mà là con biết mình sai ở đâu và cố gắng sửa.” Lời dạy của cô đã theo em đến tận bây giờ. Nhờ cô, em học được cách kiên trì, biết sống có trách nhiệm và biết yêu thương mọi người. Mỗi khi gặp khó khăn, em lại nhớ đến ánh mắt đầy tin tưởng của cô Lan ngày nào, và nhờ thế mà em có thêm sức mạnh để cố gắng.

Thời gian trôi qua thật nhanh, giờ đây em đã lên lớp 8, không còn được học với cô nữa. Nhưng mỗi lần có dịp đi ngang qua ngôi trường tiểu học cũ, nhìn thấy bóng dáng cô trên bục giảng, lòng em lại rưng rưng xúc động. Em ước được quay lại những ngày tháng ấy, được nghe giọng nói ân cần của cô, được thấy nụ cười hiền hậu khi cô khen cả lớp học tốt.

Cô Lan không chỉ là người gieo chữ mà còn là người gieo mầm yêu thương trong tâm hồn em. Cô như ngọn gió mát lành, như ánh nắng sớm khơi dậy trong em niềm tin và ước mơ. Dù mai này em có đi xa, em vẫn luôn nhớ về cô với tất cả lòng biết ơn sâu sắc. Em sẽ cố gắng học thật giỏi, sống thật tốt để xứng đáng với những gì cô đã dạy dỗ – để khi gặp lại, em có thể tự hào nói: “Thưa cô, em đã làm được.”

 

Yêu thích

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Mở trang